Tiêu Thanh không biết từ khi mình bị nổ rơi vào lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn đến nay đã là bao lâu.
Nhưng anh biết là đã qua ít nhất mấy năm rồi.
Những năm gần đây, có thể nói là bất cứ giờ phút nào anh cũng nhớ nhung người nhà, ngay cả nằm mơ anh cũng đều hy vọng mình có thể ra ngoài nhanh một chút.
Mà hôm nay, cuối cùng anh cũng đã ra ngoài được rồi!
Loại tâm tình vui vẻ, sung sướng, kích động và mong đợi này vô cùng mãnh liệt.
Cho đến khi anh không kịp cảm khái quá nhiều, dùng tiếng Ba Tư hỏi: "Chiến tranh đã kết thúc chưa?"
Người xung quanh đều rất sợ, gần như không dám trả lời anh, nhưng vẫn có một ông lão lấy can đảm trả lời: "Vẫn chưa, đánh bốn năm rồi, giờ vẫn còn đang đánh.
"
"Bốn năm?" Tiêu Thanh nhíu mày.
Anh còn đang nghĩ là mình bị nổ rơi vào lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn đã hơn ba năm rồi.
Con của anh cũng đã bốn tuổi.
"Vậy bây giờ chiến tranh thế nào rồi?" Tiêu Thanh lại lo lắng cho chiến sự, đánh nhiều năm như vậy, mà vẫn chưa đánh xong, không khó tưởng tượng trận chiến này cực kỳ tàn khốc.
Đúng như dự đoán.
Đế quốc Ba Tư có hơn ba trăm ngàn quân lính chết trận.
Hơn nữa, liên quân hơn hai mươi nước đã đánh tới biên giới Long Quốc, sắp vượt biên rồi, anh thật hận không thể lập tức đến chiến trường!
"Có thể cho tôi mượn điện thoại gọi một chút không?" Tiêu Thanh hỏi.
Ông lão Ba Tư kia do dự một hồi, sau đó đưa cho Tiêu Thanh một cái Xiaomi.
Nhận lấy điện thoại, Tiêu Thanh lập tức gọi cho công chúa Annie.
"Ai vậy ạ?"
Bên đầu kia của điện