Đương nhiên Tiêu Thanh có thể hiểu được.
Biên giới phía Tây, hơn hai mươi nước xâm chiếm, biên giới phía Nam, biên giới phía Bắc có rất nhiều quốc gia nhìn chằm chằm.
Nhật Bản chính là một trong những quốc gia uy hiếp đó.
Trong nước có nhà họ Long và một số cấp cao của anh bất mãn đang chèn ép.
Cho nên, anh rất hiểu sự khó xử của chủ của Long Quốc.
"Còn sống là tốt rồi" Tiêu Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm, nói: "Mong rằng chủ của Long Quốc sẽ phải người đi thăm dò một chút xem hiện tại người nhà tôi ở đâu."
"Không thành vấn đề!" Chủ của Long Quốc cam đoan, sau đó nói: "Hôm qua, Long Nghi tuỳ tiện tiếp cận, trúng mai phục của quân địch, bị nổ đến hôn mê bất tỉnh.
Lòng quân ở biên giới phía Tây không yên, đang cần người đi thống lĩnh toàn quân để chống kẻ địch từ bên ngoài."
"Tôi đang lo không chọn được người giỏi phải được, Tổng đốc Tư định đích thân đi trước, kết quả cậu đã trở về rồi, chắc chắn là thiên tướng thần binh đã bảo hộ Long Quốc ta!"
"Bây giờ tôi lập tức ra lệnh, khôi phục chức vị Hộ quốc chiến soái của cậu, thống lĩnh tất cả đại quân ở biên giới phía Tây, tiêu diệt kẻ địch, cậu có lòng tin hay không?"
"Có!" Tiêu Thanh trả lời một cách đầy khí phách.
Nhưng rất nhanh, anh lập tức nói: "Nếu bây giờ tôi đến biên giới phía Tây, phải ngồi từ Ba Tư vòng qua châu Phi, rồi lại từ châu Phi đến Đông Nam Á, sau đó sẽ đến Long Quốc.
Vòng tới vòng lui như vậy thì sẽ mất tận mấy ngày."
"Huống chi bây giờ ngài hạ lệnh khôi phục chức vị Hộ quốc chiến soái, nếu như truyền đi, kẻ địch của tôi sẽ tìm đến nhà tôi rồi khống chế bọn họ đến uy hiếp tôi.
Cho nên vì lý do an toàn, trước tiên đừng để lộ tin tức tôi trở về nước.
Còn về biên giới phía Tây ở bên kia, chúng ta gọi video, dùng màn ảnh lớn cho tôi xem tình hình chiến