“Tôi đã nói rồi, tôi nhất định sẽ không để hai người ở bên nhau đâu, nhất định không để hai người ở bên nhau, hai người không tin đúng không, bây giờ đã tin chưa?”
Nói đến đây, cô ta quay sang Triệu Tử Vinh, cười đắc ý: “Mặt của quả phụ Mục Thiên Lam này đã bị em tạt axit, bị hủy dung mất rồi, sau này không biết sẽ xấu xí tới
mức nào nữa, anh còn thích, còn muốn cưới cô ta không?”
“Cô.”
Triệu Tử Vinh đen mặt, gân xanh trên trán nổi lên, chỉ hận không thể vung tay tát vài cái đánh chết ả tiện nhân này
Anh ta đã rất vất vả mới có được Mục Thiên Lam trong tay, bước vào lễ đường thành hôn cũng bước luôn rồi.
Cuối cùng ả tiện nhân này lại tạt axit vào mặt Mục Thiên Lam khiến cô bị hủy
dung.
Đã vậy rồi thì sao anh ta có thể cưới Mục Thiên Lam được nữa!
“Thiên Lam! Thiên Lam!”
Lưu Ngọc Huyên vội vã chạy đến lễ đài, sốt ruột hỏi: “Cậu sao rồi Thiên Lam? Nhanh để tớ xem xem”
"Hu hu hu..."
Mục Thiên Lam khóc không ngừng, quay đầu về phía Lưu Ngọc Huyền.
Vừa thấy cảnh này!
Da đầu Lưu Ngọc Huyên tê rần.
Chỉ thấy một bên mặt Mục Thiên Lam da mặt đã rộp lên, thấy mà đau lòng, vô
cùng thê thảm!
“Con đàn bà đáng chết sao cô có thể làm vậy với Thiên Lam, cô không có trái tim của một con người sao, Thiên Lam đã đủ khốn khổ rồi, sao cô vẫn xuống tay được hả?” Lưu Ngọc Huyên