**********
"Hiện tại thì hay rồi, nhà các người xảy ra chuyện, không có tiền bổ sung vào phần sinh lễ bị thiếu, lại đi trộm mũ phượng giá trị năm mươi tỷ của nhà chúng tôi mang đi bản, còn muốn chúng tôi phải tha cho Hải Long, cho rằng nhà chúng tôi dễ khinh thường lắm đúng không?"
Dứt lời, bầu không khí tĩnh mịch. Từ trên xuống dưới nhà họ Mục lặng ngắt như tờ.
Mục An Quốc, Lý Nam Hương, Mục Hải Yến, Mục Hải Long, đều hổ thẹn cúi đầu.
Không thể không thừa nhận, quả thật những chuyện trước đó nhà họ là rất quá đáng! "Bà tức giận tôi có thể hiểu, bà bất mãn có thể tùy tiện mắng, nhưng bà không thể để cả đời Hải Long nhà chúng tôi bị hủy được." Lý Nam Hương khóc rống nói. "Ha ha!"
Ngô Tuệ Lan giận dữ đến nỗi bật cười: "Tôi nói bà này Lý Nam Hương, hôm nay nếu bà không chịu lấy ra hơn năm mươi tỷ để bồi thường cho nhà chúng tôi, thì tôi sẽ dám phá hủy Mục Hải Long, cầu xin quan toà phán nói năm mươi năm!" "Đừng mà thím hai! Phán cháu năm mươi năm, vậy không bằng thím giết cháu đi, năm mươi năm sau cháu đã sắp tám mươi tuổi rồi, đi ra thì cũng không sinh con được nữa, vậy. thì còn ý nghĩa gì nữa!" Mục Hải Long gào khóc.
Ngô Tuệ Lan hừ nói: "Giết cậu thì có lợi cho cậu quá, loại khốn nạn như cậu vậy, nên cả đời sống trong ngục giam mà sám hối thì mới được!"
Âm!
Bà cụ vốn không nói gì, đột nhiên chộp tới một chén trà hung hăng nên trên mặt đất. "Đúng là phản rồi, đang trong nhà họ Mục mà khi nào tới lượt Ngô Tuệ Lan có diễu võ dương oai, xem bà cụ tôi chết rồi có phải hay không?"
Bà cụ đột nhiên nổi bão, làm Ngô Tuệ Lan sợ hãi vô cùng, như con nai con, vội vàng trốn sau lưng Mục An Minh. "Mẹ, đừng nóng giận, Tuệ Lan cô ấy..." Bop!
Không đợi Mục An Minh nói cho hết lời, bà cụ đột nhiên tát một cái lên mặt ông ta, Mục An Minh ngơ ngẩn cả người, trong đầu trống rỗng.
Mục Thiên Lam vội vàng kéo Mục An Minh ra phía sau, tức giận bất bình nói: "Bà nội, bố tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, sao bà còn ra tay đánh ông ấy chứ!"
Bà cụ quát: "Cho dù nó có bảy mươi tuổi hay tám mươi tuổi, chỉ cần bà cụ tôi không chết, nó cũng là con tôi. Tôi đánh con mình còn cần sự đồng ý của cô sao?"
Mục Thiên Lam: