“Hay! Hay lắm! Thằng ranh Hoa Quốc, nếu cậu đã dám cao ngạo như thế thì tôi sẽ khiến vùng biển Hoa Quốc của cậu máu chảy thành sông”.
Andre cầm cái kích dài, sau đó chỉ thẳng về phía Hoa Quốc.
Một luồng ánh sáng trắng chói mắt càng lúc càng sáng ở phía trước kích dài.
Đó là sát khí như đã có thực thể, đồng thời sau khi tăng thêm biên độ, những nơi nó đi qua thì chắc chắn có thứ phải chết.
“Cậu… cậu Tiêu, cẩn thận!”
Tần Vũ không khỏi hô lên.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Andre không phải đang đùa.
Chỉ cần ông ta vung cái kích này lên thì hàng nghìn người bình thường sẽ gặp tai họa.
“Andre, ông vẫn chưa đủ tư cách để giết người dân Hoa Quốc tôi đâu”.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, sau đó giơ một cánh tay ra hét lên về phía boong tàu: “Kiếm Tần Vương”.
Sau tiếng hét của Tiêu Chính Văn, chiếc hộp gỗ cũ đó bỗng mở ra.
Kiếm Tần Vương dài gần hai mét bay ra khỏi hộp gỗ hướng thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
“Rít!”
Kiếm Tần Vương vừa vào tay thì phát ra từng tiếng rít mãnh liệt.
Vầng sáng màu bạc phát ra từ trên thân kiếm gần như bao phủ nửa bầu trời.
Kiếm Tần Vương là kiếm được các vị vua sử dụng từ xưa, mấy nghìn năm nay chưa từng đứt đoạn.
Thế nên ngoài chất liệu của kiếm Tần Vương ra còn có một đặc tính mà các bảo kiếm khác không có, đó là khí chất đế vương.
Đây là điểm đặc biệt nhất để phân biệt kiếm Tần Vương với các bảo kiếm khác.
Trong vầng sáng màu bạc đó thi thoảng nghe được tiếng rồng kêu.
Hơn nữa một hình vẽ rồng vàng cực lớn trên thân kiếm lao đến tầng mây.
Ngay khi kiếm Tần Vương vừa bay ra khỏi hộp gỗ, mấy trăm mét xung quanh đều bị sát khí bao quanh.
Dường như thanh kiếm này có thể chém đứt trời đất, như thể thanh kiếm này có thể chém xa đến hàng nghìn cây số.
Một luồng uy lực cực mạnh không khác gì uy lực của trời cuộn lấy đất trời nơi đây.
Bỗng chốc mây trời ở cả vùng biển đều đổi sắc.
Mọi người không khỏi run rẩy khi cảm nhận được luồng sát khí và uy lực vô cùng mạnh mẽ đó.
Ánh sáng trắng trên kích dài lúc nãy của Andre cũng hoàn toàn bị ánh sáng kiếm Tần Vương bao phủ.
Lúc này ngay cả Andre cũng ngây người đứng tại chỗ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Không phải ông ta chưa từng dùng kiếm Tần Vương nhưng thanh kiếm này chẳng khác nào một thanh bảo kiếm bình thường khi ở trong tay ông ta cả.
Tại sao đến tay Tiêu Chính Văn lại có thần uy như thế?
“Cậu… cậu là Thiên Tử Hoa Quốc sao?”
Andre vừa dứt lời thì lập tức cảm thấy hối hận.
Sao Thiên Tử Hoa Quốc lại có thể có sức chiến đấu hung hãn đến thế chứ?
Nếu Thiên Tử hoặc quân vương của một đất nước nào đó đạt đến cảnh giới Thiên Thần thì đất nước đó là bất khả chiến bại.
Hơn nữa Thiên Tử Hoa Quốc đạt đến cảnh giới Thiên Thần sẽ có một điềm báo cực kỳ lớn, chính là vầng sáng mặt trời.
Vầng sáng mặt trời là vào khoảnh khắc đó mặt trời sẽ chiếu sáng lãnh thổ đất nước đó suốt hai mươi bốn giờ, liên tục trong bảy ngày.
Nhưng Hoa Quốc chưa hề xuất hiện hiện tượng kỳ lạ này.
Có điều, ngoài Thiên Tử có thể khiến kiếm Tần Vương phát ra thần uy đáng sợ như thế ra thì còn ai có khả năng này?
Andre có nghĩ nát óc cũng không ngờ được người thừa kế vận mệnh Hoa Quốc cũng có thể có khí mạch giống Thiên Tử.
Thế nên kiếm Tần Vương cũng trở nên vô địch khi ở trong tay Tiêu Chính Văn.
Lúc này Andre thật sự cảm thấy hối hận, bản thân ông ta không nên nói mấy lời đe dọa kia với Tiêu Chính Văn.
“Hừ, Thiên Tử Hoa Quốc tôi sao có thể là người mà một người nước ngoài gian xảo như ông có thể tùy tiện gặp chứ?”
Tiêu Chính Văn khinh thường nói.
Người nước ngoài gian xảo?
Andre suýt thì hộc máu, ông ta là cường giả cảnh giới Thiên Thần, không phải là gian xảo gì đó!
“Andre, ông có tin thanh kiếm này của tôi có thể san bằng một nửa Âu Lục không?”
Tiêu Chính Văn cười khẩy đe dọa ông ta hệt như dáng vẻ lúc nãy của Andre.
Nghe anh nói thế, trán Andre toát đầy mồ hôi lạnh.
Một khi Tiêu Chính Văn vung thanh kiếm này lên thì quả thật có thể bay từ Hoa Quốc đến Âu Lục.
Chém một kiếm này xuống thì một nửa người bình thường ở Âu Lục sẽ gặp tai