Long Thất lấy tay áo lau đi vết máu đã khô trên mặt, hai tay nâng thanh kiếm của vua Solomon, nắm chặt chuôi kiếm, dùng hết sức lực một nhát chém xuống!
Omar thấy thanh kiếm chói mắt của vua Solomon đang chém thẳng vào cổ mình, gầm lên một tiếng gào thét: “A! Không!”
“Phụt!”
Tiếng rên vừa phát ra, đầu của Omar bay lên cao, cái xác không đầu dính máu ngã xuống một tiếng bụp.
Nhìn thấy cơ thể của Omar gục trên boong tàu, trước mắt Andre tối sầm lại, cả người lảo đảo hai bước, thiếu chút nữa ngất lịm.
Omar là học trò ông ta xem trọng nhất, cũng là người thừa kế ông ta sau này!
Người có khả năng sẽ trở thành cường giả của cảnh giới Thiên Thần trong hai mươi năm tới.
Nhưng hôm nay, lại vì chọc đến người thanh niên thần bí của Hoa Quốc này mà đầu lìa khỏi cổ!
“Andre, đích thân ông dẫn người của gia tộc Kyle đến Long Kinh cúi đầu xin lỗi với Thiên Tử, ông có oán thán gì không?”
Giọng nói lạnh lùng của Tiêu Chính Văn lọt vào tai.
Andre nhắm chặt đôi mắt, cố kìm nén những giọt nước mắt xấu hổ, nặng nề gật đầu nói: “Tôi không oán giận!”
Tiêu Chính Văn hài lòng gật đầu, lại chỉ về thanh kiếm của vua Solomon trong tay Long Thất nói: “Thanh kiếm này tặng cho người bạn của tôi, được không?”
Được không?
Andre không khỏi cười gượng trong lòng, ông ta dám nói từ không sao?
Ông ta không dám!
Andre cắn chặt răng hàm nói: “Được!”
Tiêu Chính Văn chắp một tay ra sau lưng, bước tới mũi thuyền, nhìn con sóng cuộn trào mãnh liệt phía biển lớn.
Lúc này, du thuyền đã quay bánh lái, đi về hướng Hoa Quốc.
Trải qua hành trình một ngày một đêm, du thuyền cuối cùng đã cập bến ở phía Bắc của Hoa Quốc.
Nơi này chỉ cách Long Kinh hai trăm cây số.
Trong vòng chưa đầy ba tiếng, nhóm người Tiêu Chính Văn đã quay trở về Long Kinh.
Trong Thiên Tử Các.
Thiên Tử nhận được tin tức từ Hắc Băng Đài, nghe nói thanh kiếm Tần Vương đã lấy lại được, trong lòng vô cùng kích động nói: “Người đâu, truyền lệnh! Mở cổng chính của Thiên Tử Các, mừng Tiêu… Tiêu Quân Lâm và Tần Vũ về nước!”
“Vâng!”
Từng đội ngự lâm quân đứng ngay ngắn ở hai bên đường Long Kinh.
Trên đường phố, cờ đỏ phất phới tung bay trong gió!
Mỗi bước chân của nhóm người Tiêu Chính Văn tiến về phía trước, những người lính cầm súng hai bên đều giương súng lên chào về phía mọi người.
Mãi đến khi tới trước cổng chính của Thiên Tử Các, lúc này, trên người Thiên Tử mặc bộ trang phục lộng lẫy, đứng ngay cổng chính của Thiên Tử Các chờ đợi đã lâu!
Nhìn thấy Thiên Tử, Tiêu Chính Văn cầm lấy thanh kiếm Tần Vương tiến về trước hai bước, quỳ một gối xuống nói: “Tiêu Quân Lâm xin đưa kiếm Tần Vương trở về nước!”
Nói xong, hai tay Tiêu Chính Văn nâng thanh kiếm Tần Vương lên, dâng tới trước mặt Thiên Từ.
Tâm trạng Thiên Tử vô cùng kích động nhìn vào thanh kiếm quốc bảo đã rời khỏi Hoa Quốc gần trăm năm!
“Soạt!”
Thiên Tử vươn tay cầm lấy thanh kiếm Tần Vương, một tay dùng sức nhấc lên, giơ cao thanh kiếm trong tay!
“Hoan nghênh kiếm Tần Vương trở về nước!”
Thiên Tử vừa dứt lời, tất cả tướng sĩ xung quanh đồng thanh hô lên: “Hoan nghênh kiếm Tần Vương trở về nước!”
Tiếng reo hò kinh thiên động địa, ngay cả những người dân đi theo dự lễ cũng đồng thanh hô vang: “Hoan nghênh kiếm Tần Vương trở về nước”.
Thanh kiếm Tần Vương không những tượng trưng cho quyền lực hoàng đế và uy nghiêm, mà còn tượng trưng cho sự nhục nhã mấy trăm năm của đất nước!
Ngay từ lúc mới thành lập quốc gia, Hoa Quốc đã giành lại được tất cả những mảnh đất đã mất của mình, khôi phục lại uy thế của một nước!
Nhưng kiếm Tần Vương vẫn luôn lưu lạc ở nước ngoài, thanh kiếm này là bằng chứng cho nỗi nhục trăm năm của Hoa Quốc!
Nếu như không thể giành lại kiếm Tần Vương trở về, điều đó cho thấy rằng nỗi nhục của Hoa Quốc vẫn còn!
Ngay lúc thanh kiếm Tần Vương lại lần nữa được Thiên Tử Hoa Quốc nắm trong lòng bàn tay, trong Thiên Tử Các đột nhiên phát ra một ánh hào quang!
Cả một bầu trời Long Kinh lượn lờ những đám mây mang điềm tốt, hàng vạn tia sáng sắc màu tỏa ra từ trên cao chiếu rọi khắp thế giới, mọi người đều cảm nhận được sự hòa bình và yên tĩnh.
“Bùm bùm bùm!”
Hàng trăm chùm pháo hoa được bắn ra liên hồi một cách kinh thiên động địa.
Thiên Tử giơ cao kiếm Tần Vương, đôi mắt ngấn lệ, nhìn xa về phía tấm bia tưởng niệm đã được dựng nên từ thời lập nước của tổ tiên, giọng run run nói: “Vào tám mươi năm trước, bảy triệu người Hoa Quốc chúng ta đã đẫm máu trên chiến trường hy sinh mạng sống cho đất nước!”
“Nhưng nỗi nhục của quốc gia trăm năm vẫn còn ở trong lòng tôi! Tại sao chứ?”
“Kiếm Tần Vương vẫn còn trong tay của kẻ thù tàn bạo, còn chưa rửa được nỗi nhục quốc gia, làm sao có thể an ủi bảy triệu linh hồn trung thành được đây?”
“Hôm nay, kiếm Tần Vương trở về, Hoa Quốc chúng ta