Nghe Tiêu Chính Văn nói xong, Lưu Trường Quân nhíu chặt mày.
Trước đó ông ta có ấn tượng khá tốt với Tiêu Chính Văn nhưng sau khi nghe anh nói thế, cái nhìn của Lưu Trường Quân về Tiêu Chính Văn lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ.
Filkant người ta là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, một cảnh giới chủ soái như cậu muốn đụng vào chân mày của người ta có gì khác với đâm đầu vào chỗ chết?
Một khi xảy ra xung đột thì đừng bao giờ mong người ta giao Mã Vĩnh Lợi ra.
Nhưng dù sao Tiêu Chính Văn cũng là người của Hắc Băng Đài, Lưu Trường Quân cảm thấy khá bất mãn nhưng ngoài mặt không thể để lộ cảm xúc, xét cho cùng Hắc Băng Đài có quyền lợi rất lớn ở Hoa Quốc.
Ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn về tố cáo mình thì hậu quả không thể tưởng tượng được.
Nếu cậu đã muốn chết thế thì ông đây xem cậu sẽ chết thế nào.
Trần Khai Quốc chậm rãi dừng xe vào ven đường, quay đầu lại nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Cậu Tiêu, cậu nghĩ cho kỹ nhé, tối nay chúng ta thật sự có khả năng gặp phải Filkant”.
“Hình như người này đã có ý thù địch với người Hoa Quốc chúng ta từ nhỏ, rất không thân thiện với chúng ta”.
Tiêu Chính Văn cau mày nói: “Ồ? Không thân thiện với người Hoa Quốc chúng ta? Thế càng phải gặp được hắn. Tôi muốn xem thử thiên tài Âu Lục thuộc đẳng cấp nào”.
Hừ!
Nghe anh nói thế, Lưu Trường Quân càng bất mãn với Tiêu Chính Văn.
Nhưng Trần Khai Quốc lại không nghĩ thế, trụ sở chính Hắc Băng Đài đã cử Tiêu Chính Văn đến đây, chắc chắn cậu ấy có khả năng giải quyết chuyện này.
Trần Khai Quốc ngẫm nghĩ một chốc rồi nói với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, thế chúng tôi sẽ làm theo ý cậu. Tôi đi chuẩn bị vài món quà, tối nay chúng ta đến tham gia tiệc sinh nhật của gia tộc Kanter”.
Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Thật ra không cần quà gì đó đâu, đem theo bao lì xì một tệ là được”.
Phụt!
Trần Khai Quốc và Lưu Trường Quân suýt thì hộc máu, bao lì xì một tệ?
“Chuyện này…”
Mặt Trần Khai Quốc tái xanh.
Dù có tiết kiệm chi phí cũng không thể tặng người ta tiền mừng một tệ được, nếu bị phát hiện thì hậu quả rất khó lường.
Tiêu Chính Văn xua tay nói: “Không sao, nếu gia tộc Kanter vui vẻ giao người ra, sau này mọi người là bạn, giữa bạn bè không cần để ý chút chuyện nhỏ này”.
“Nếu gia tộc Kanter không chịu thả người thì mọi người là kẻ thù, một tệ của Hắc Băng Đài đều là mồ hôi và nước mắt của người dân Hoa Quốc, không thể tùy tiện tặng cho kẻ thù được”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Trần Khai Quốc gật đầu lia lịa.
Những lời Tiêu Chính Văn nói không phải không có lý.
Chỉ là ông ta cũng đang thầm tính toán.
Với cường thế của Tiêu Chính Văn, có thể khiến gia tộc Kanter giao người ra hay không, đúng là một dấu chấm hỏi cực kỳ lớn.
Nửa tiếng sau, Trần Khai Quốc dẫn mọi người đi vào khách sạn Fililand xa hoa nhất thành phố Norman.
Lúc này cả khách sạn đã được canh gác nghiêm mật.
Người ra kẻ vào đều mặc đồ hàng hiệu, thân phận địa vị rất cao.
Trần Khai Quốc cũng xem như là một trong những người có tiếng ở Norman, Lưu Trường Quân là đặc phái viên của Hoa Quốc.
Thế nên sau khi hai người đưa danh thiếp ra thì không ai ngăn lại, thuận lợi đi vào sảnh lớn khách sạn.
Lúc này trong sảnh lớn đã đông nghịt.
Hơn nữa người đến hội trường đều là thành viên trong giới chính trị hoặc những ông lớn trong giới kinh doanh ở thành phố Norman.
Ba người lần lượt đưa một bao tiền mừng, nhân viên phụ trách nhận quà nhận lấy, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khó hiểu ngẩng đầu nhìn mấy người Trần Khai Quốc nói: “Các vị, đây là…”
Không để Trần Khai Quốc lên tiếng, Tiêu Chính Văn đã giành nói trước: “Đây là truyền thống của Hoa Quốc chúng tôi, tiền mừng tuổi có ý nghĩa là chúc chủ nhà làm ăn phát đạt, hưng thịnh, chúc người mừng thọ sống lâu”.
Nghe Tiêu Chính Văn giải thích, nhân viên đó nửa tin nửa ngờ gật đầu, nhưng mắt liếc nhìn ba phong bao vẫn cảm thấy có gì đó