Cường giả cảnh giới Thiên Thần duy nhất ở Âu Lục, Andre cũng tham gia tiệc sinh nhật của gia tộc Kanter sao?
Người trong sảnh lớn đồng loạt đứng dậy, lần lượt cúi chào.
Filkant cũng đứng lên, nhìn chăm chú vào Andre.
Lưu Trường Quân nhìn thấy Andre, con ngươi gần như rơi xuống đất.
Trong suốt mười năm ở Âu Lục, ông ta chỉ nhìn thấy bóng lưng của Andre từ xa một lần.
Lần này, được nhìn thấy Andre, Lưu Trường Quân vừa kích động vừa sợ hãi.
“Tiêu Quân Lâm! Lần này cậu chết chắc rồi, cho dù Tần Vũ tới thì hôm nay cậu nhất định cũng phải chết ở đây! Gặp ông Andre còn không mau hành lễ!”
Theo tiếng quát của Lưu Trường Quân, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn đặt một tay sau lưng, ngẩng cao đầu nhìn Andre với vẻ cao ngạo.
Đó là cái nhìn từ trên xuống, giống như ánh mắt của chủ nhân nhìn người hầu.
Lẽ nào người đàn ông Hoa Quốc này muốn chết sao?
Đây là điều trong lòng mọi người cùng nghĩ!
Lúc này, sắc mặt Andre đã khó coi đến cực điểm.
Ban đầu, ông ta không có ý định dừng chân ở Norman, mà đi thẳng từ Hoa Quốc về Âu Lục.
Nhưng tộc trưởng Wilkant của gia tộc Kanter liên tục mời ông ta đến dự tiệc.
Andre nể mặt tộc trưởng nên đã ở lại, nhân tiện tham gia tiệc sinh nhật của gia tộc Kanter.
Nhưng điều ông ta không bao giờ ngờ tới là vừa nãy, lúc ông ta đang uống cà phê, một giọng nói đột nhiên truyền đến bên tai, giọng nói mà cả đời này ông ta không bao giờ quên được.
Lúc ông ta lao ra khỏi căn phòng trên tầng hai và bước xuống cầu thang, hai chân ông ta gần như khụy xuống mặt đất.
Chết tiệt!
Người ông ta sợ nhất bây giờ là ai?
Chính là Tiêu Chính Văn!
Đối với ông ta, Tiêu Chính Văn như một cơn ác mộng, người của gia tộc Kanter điên rồi sao?
Sao lại đi đắc tội với vị đại Phật này chứ!
“Buồn cười lắm sao?”
Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Filkant, lạnh lùng hỏi.
Filkant siết chặt nắm đấm, phát ra tiếng xương kêu răng rắc, nếu không phải Andre đang ở đây thì hắn đã đấm cho Tiêu Chính Văn một cú rồi!
“Tên Hoa Quốc kia, một phút sau sẽ là thời khắc anh chết!”
Filkant nghiến răng nói, sau đó vội vàng chào hỏi Andre: “Ông Andre, kinh động đến ông rồi sao? Tôi chỉ cần một ngón tay cũng có thể xử thứ thấp kém này…”
Nhưng Andre không hề để ý đến hắn, ông ta vội vàng đi đến chỗ Tiêu Chính Văn, chào một cách nhã nhặn: “Cậu Tiêu, xin chào!”
Tiêu Chính Văn thậm chí còn không thèm liếc nhìn Andre, anh vẫn chắp một tay sau lưng, liếc nhìn Filkant.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Filkant chỉ cảm thấy hồn phách sắp bay ra khỏi cơ thể.
Đó là Andre đấy!
Ngay cả quốc vương Âu Lục gặp cũng phải hành lễ chào hỏi, vậy mà lại hành lễ trước Tiêu Chính Văn?
Mặc dù hắn là ngôi sao mới của gia tộc Kanter, nhưng cũng chỉ là một ngôi sao mới mà thôi.
Tương lai hắn có thể đột phá đến cảnh giới Thiên Thần hay không còn tùy thuộc vào tạo hóa của hắn.
Cảnh giới bên dưới Thiên Thần đều là lũ kiến.
Mọi người nghe thấy lời này của Andre liền cúi thấp đầu, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Bọn họ dám chê cười người mà ngay cả Andre cũng phải hành lễ ư?
“Anh vừa nói hôm nay là ngày chết của tôi sao?”
Tiêu Chính Văn nhìn Filkant.
Ngày chết của Tiêu Chính Văn?
Filkant không dám tiếp lời Tiêu Chính Văn.
“Bộp!”
Tiêu Chính Văn giáng một cú tát mạnh lên mặt “ngôi sao mới” chẳng coi ai ra gì của gia tộc Kanter.
“Tôi đang hỏi anh đấy”.
Tiêu Chính Văn nhìn chằm chằm Filkant bằng đôi mắt lạnh lùng.
Filkant cúi thấp đầu, chống tay xuống đất, thậm chí hắn còn không có dũng khí trốn tránh.
Trước mặt Andre, hắn chẳng là cái thá gì.
Ngay cả Andre cũng phải kính nể người đàn ông này thì sao hắn dám đánh trả chứ?
“Bây giờ tôi nói lại lần nữa, trong vòng một tiếng nữa, đưa Mã Vĩnh Lợi đến trước mặt tôi, bồi thường một nghìn tấn vàng, đồng thời công khai xin lỗi Hoa Quốc. Hơn nữa, đảm bảo không bao giờ tái phạm, nếu không gia tộc Kanter sẽ bị tiêu diệt!”
“Bây giờ các người còn cảm thấy lời tôi nói buồn cười không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói, ánh mắt liếc nhìn tất cả mọi người.
Một nghìn tấn vàng?