Chiếc xe nhanh chóng chạy ra khỏi khu vực thành phố Norman, sau đó dừng lại trước một trang viên cổ.
Có đến hàng trăm người giúp việc và một ông lão tóc bạc phơ đứng nghiêm trang trước cổng.
Xét về tuổi tác chắc hẳn ông lão đã ngoài bảy mươi tuổi nhưng sắc mặt vẫn hồng hào.
Nhất là đôi mắt kia vẫn sáng long lanh.
Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn ông lão, nhận ra người này ít nhất cũng là cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao.
“Cậu Tiêu, mời xuống xe!”
Marso bước đến mở cửa ra giúp Tiêu Chính Văn.
Ngay lúc Tiêu Chính Văn bước xuống chiếc Rolls-Royce, tất cả mọi người đều cúi người chào Tiêu Chính Văn, đồng thanh nói: “Chào cậu Tiêu”.
Emily nhanh chân bước đến ôm lấy cánh tay Tiêu Chính Văn, sau đó đi đến trước mặt ông lão nói với Tiêu Chính Văn: “Anh Tiêu, người này là ông nội tôi”.
Sau đó cô ấy nói với ông lão: “Ông ơi, đây là anh Tiêu mà lúc nãy cháu đã nói với ông qua điện thoại đó”.
Ông lão bước đến cúi người nói: “Chào cậu Tiêu, cậu có thể đại giá quang lâm đến đây là vinh hạnh của gia tộc chúng tôi, mời vào trong”.
Nói xong, ông lão đích thân dẫn Tiêu Chính Văn vào trang viên.
Trên đường đến một căn phòng khách, Tiêu Chính Văn đưa mắt nhìn cách trang trí xa hoa xung quanh, khẽ gật đầu.
Xem ra đây cũng là một gia tộc lớn.
Sau khi tất cả ngồi xuống, ông lão mới giới thiệu bản thân với Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu, tôi là Helrod, tôi nghe nói đến tên của cậu Tiêu đã lâu, hôm nay được gặp, tôi cảm thấy vô cùng vinh dự”.
Tiêu Chính Văn cau mày khó hiểu nói: “Hả? Tôi vừa đến từ Hoa Quốc, ông cụ nghe ai nói về tôi thế?”
Helrod cười nói: “Chuyện ở vùng biển quốc tế ấy, lúc đó Emily cũng ở trên tàu, chẳng qua nó chỉ là một nhân vật nhỏ nên chưa thể gây sự chú ý với cậu Tiêu thôi”.
Tiêu Chính Văn gật đầu, thảo nào hôm nay Emily lại đối xử nhiệt tình với mình như thế.
Trong khi nói chuyện, Tiêu Chính Văn cũng nhận ra.
Thật ra gia tộc Rhodes cũng thuộc hạng trung lưu trong mười gia tộc lớn, đứng trước gia tộc Kanter khá xa, giữa vị trí thứ tư và thứ năm.
Gia tộc Rhodes cũng có ảnh hưởng đáng kể ở Âu Lục.
Chỉ là mấy năm gần đây, đặc biệt là thế hệ mới của gia tộc không có con cháu nào quá xuất sắc nên chỉ có thể dựa vào những người lớn tuổi để duy trì tầm ảnh hưởng trong Âu Lục.
Thế nên Helrod vẫn luôn tìm kiếm sự trợ giúp từ bên ngoài, thậm chí cụ ấy từng nghĩ tiếp xúc với vài thế lực ở Hoa Quốc.
Chỉ là quan hệ giữa Âu Lục và Hoa Quốc trước giờ vẫn luôn căng thẳng, thế nên chưa thể được như ý nguyện.
Lúc Helrod nói mấy lời này, Tiêu Chính Văn cố ý nhìn vào mắt cụ ấy, cẩn thận đánh giá độ tin cậy trong mấy lời này.
Tuy những lời này chưa chắc đều là lời thật lòng của cụ ấy nhưng ít nhất Helrod đã nói thật hơn một nửa trong số đó.
Trong những người đón Tiêu Chính Văn kia, thậm chí chẳng có lấy một cao thủ cảnh giới Thiên Vương một sao.
Emily đã được xem là người tài giỏi nhất trong thế hệ trẻ đó rồi.
Thử nghĩ mà xem, một cô gái sao có thể gồng gánh nổi một gia tộc đồ sộ thế này chứ?
Nói đến cuối Helrod bỗng cau mày nói: “Cậu Tiêu, không biết cậu đã từng nghe nói chuyện ở học viện võ thuật chưa?”
“Tất nhiên rồi, hơn nữa tôi đến Âu Lục là vì muốn vào học viện võ thuật mà”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn lấy một tấm thẻ nhập học ra.
Sau khi giơ tay nhận lấy tấm thẻ nhập học, Helrod khẽ lắc đầu rồi đưa mắt ra hiệu cho Emily.
Không lâu sau, Emily cầm một tấm thẻ nhập học màu xanh nhạt đưa cho Tiêu Chính Văn.
Trên tấm thẻ nhập học này không viết tên, trên đó chỉ có ký hiệu một tấm khiên.
So với thẻ nhập học của Tiêu Chính Văn thì rất là bình thường.
Tiêu Chính Văn không khỏi cau mày nói: “Ông cụ, lẽ nào tấm thẻ nhập học này có gì đặc biệt sao?”
Helrod gật đầu nói: “Cậu Tiêu, có lẽ cậu chưa hiểu rõ về nguồn gốc thật sự của học