Chắc chắn Sean không phải đang đe dọa mọi người.
Với thực lực của ông ta, muốn giết đám người Rogers là chuyện dễ như trở bàn tay.
Chỉ cần Rogers và Filkant chết thì Irina và Tiêu Chính Văn còn có khả năng phản kháng nữa sao?
Tất cả mọi người đều chết, không ai có thể biết được rốt cuộc vụ án này là do ai làm.
Dù gia tộc Drew sai người đi điều tra cũng khó mà điều tra cặn kẽ.
Không chỉ có Rogers hoảng sợ mà ngay cả Irina cũng sợ hãi.
Rất dễ nhận ra từ vẻ mặt của Sean, dù bây giờ bọn cô ta muốn đi, Sean cũng sẽ không cho đi.
Rogers trước đó còn tỏ ra cao ngạo, lúc này cũng khiếp sợ mặt mày trắng bệch, không khỏi lùi về sau.
“Có trách thì chỉ có thể trách các người không biết thức thời. Sao các người có thể sở hữu tòa lâu đài cổ của đại đế Charlie được chứ? Đó chỉ có thể thuộc về cường giả đứng đằng sau tôi thôi, các người còn chẳng có tư cách chạm vào nó”.
Vừa dứt lời Sean chậm rãi bước về phía Rogers và Irina.
Ông ta nghĩ hai người này là mối đe dọa lớn nhất.
Còn Filkant và Tiêu Chính Văn đã xác định không thể thoát khỏi bàn tay ông ta rồi.
Giết lúc nào cũng thế thôi.
Ngược lại để người gia tộc Drew chạy thoát lại cực kỳ bất lợi cho ông ta.
Lúc này Rogers và Irina đã lùi đến góc tường.
Đằng sau là bức tường vững chắc, thấy Sean từng bước ép sát, lưng áo của Rogers đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Sean còn chưa ra tay, một giọng nói cực kỳ mất kiên nhẫn vang lên từ sau lưng ông ta.
“Ông không nghĩ giết người trên phần đất cá nhân của tôi là quá đáng lắm sao?”
Nghe thấy thế, ngoài Filkant thì tất cả mọi người đều sửng sốt.
Nhất là Rogers ngây ngốc nhìn Tiêu Chính Văn, ánh mắt hiện lên vẻ không dám tin.
Đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao mà Tiêu Chính Văn còn dám kiêu ngạo thế à?
Lẽ nào Tiêu Chính Văn không nhìn ra ngay cả họ cũng rất sợ Sean sao?
Một người bình thường như Tiêu Chính Văn lại dám chất vấn Sean bằng giọng điệu này ư?
Thật ra nãy giờ Sean vẫn không để ý đến Tiêu Chính Văn, cứ nghĩ anh chỉ là một người bình thường mà thôi.
Suy cho cùng, ông ta cũng không cảm nhận được chút hơi thở của cường giả nào trên người Tiêu Chính Văn.
Thật ra cũng không thể trách Sean được.
Dù có là Andre thì cũng giống Tiêu Chính Văn thôi.
Bình thường thì không thể cảm nhận được hơi thở cường giả, chỉ có khi ra tay đánh mới để lộ ra hơi thở đáng sợ bất thường.
Đây chính là điểm khác biệt giữa cảnh giới Thiên Thần và cảnh giới Thiên Vương.
Đạt đến cảnh giới Thiên Vương, càng bình thường không có gì nổi bật, càng hòa một thể với mọi thứ xung quanh, ngược lại càng mạnh.
Sean quay đầu lại lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, trong mắt hiện lên vẻ thích thú.
Những lời Tiêu Chính Văn vừa nói đã hoàn toàn chọc giận ông ta.
“Haizz! Đúng là không biết sợ là gì, lần này không ai cứu nổi cậu rồi”.
Rogers lắc đầu lạnh lùng nói.
Lúc này Rogers đã không còn ôm ảo tưởng nữa.
Nếu Sean không muốn bỏ qua cho ông ta và Irina thì ông ta có muốn cũng không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay Sean.
Cách biệt về thực lực của hai bên quá lớn.
“Chàng trai, ngông cuồng cũng phải có mức độ, vốn dĩ Sean không để ý đến cậu, nếu cậu cầu xin ông ta tha thì có lẽ ông ta sẽ cho cậu một con đường sống. Dù sao người như cậu cũng chỉ là một con kiến bé nhỏ trong mắt bọn tôi thôi”.
“Nhưng cậu lại cứ cố chấp, không nên nhiều lời vào lúc này”.
Rogers cho rằng nếu không có ông ta, Tiêu Chính Văn đã không sống đến bây giờ.
Vốn dĩ Tiêu Chính Văn là người có khả năng sống sót nhất, sau đó đưa tin tức về cho người của gia tộc Drew.
Nhưng cơ hội sống duy nhất cũng bị một câu của Tiêu Chính Văn phá hủy.
Ngay cả Irina cũng thầm quở trách Tiêu Chính Văn không nên khoe mẽ vào lúc này.
Chỉ là Tiêu Chính Văn không để ý đến Rogers mà lạnh nhạt nhìn Sean.
Lúc này Tiêu Chính Văn dần tỏa