“Tiêu Quân Lâm, anh tưởng đây là đâu, Âu Lục có nhiều gia tộc lớn mạnh và đông đảo người trẻ tuổi giỏi giang, anh cho rằng anh giữ được Linh Huyết Đan sao?”
“Đến lúc đó, không những anh không giữ được Linh Huyết Đan, e rằng ngay cả mạng sống của anh cũng khó mà giữ được!”
Đông Phương Tuyết Ngưng không phải muốn có cho bằng được viên Linh Huyết Đan này.
Chẳng qua cô ta chỉ muốn cho tất cả mọi người thấy mình và Tiêu Chính Văn, thậm chí là với tất cả những học viên khác của Hoa Quốc đều không cùng chung một hội!
Hơn nữa, cho dù Tiêu Chính Văn gặp phải tai nạn gì, thì bản thân cô ta cũng sẽ không giúp anh!
Nói cách khác, hành động này của cô ta là muốn xua tan sự lo lắng của tất cả mọi người, để họ có thể không kiêng dè gì mà ra tay với Tiêu Chính Văn!
"Có giữ được hay không là chuyện của tôi, tôi có nói là cần sự giúp đỡ của cô sao?"
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Đông Phương Tuyết Ngưng đã trở nên rất khó coi.
Ý Tiêu Chính Văn đang bảo cô ta rất hèn hạ!
Mấy học viên của Âu Lục thậm chí còn nhìn chằm chằm vào Đông Phương Tuyết Ngưng bằng ánh mắt nghiền ngẫm.
Nụ cười đó khiến Đông Phương Tuyết Ngưng cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Tiêu Lâm Quân! Anh đừng có mà không biết điều, bây giờ tôi đã là cao thủ số một của học viện võ thuật, tôi dùng thân phận vợ chưa cưới của Filkant để nói chuyện nói anh!"
Giọng nói của Đông Phương Tuyết Ngưng đột nhiên cao vút, trong ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng.
Nếu không phải do kỹ thuật bắt lấy hộp đàn hương của Tiêu Chính Văn lúc nãy đã chứng minh được anh chí ít cũng là một cường giả cảnh giới Thiên Vương, thì e rằng Đông Phương Tuyết Ngưng đã sớm ra tay với Tiêu Chính Văn rồi.
Sở dĩ cô ta còn nhẫn nhịn hoàn toàn là bởi vì từ đầu tới cuối cô ta vẫn chưa nhìn thấu được cảnh giới của Tiêu Chính Văn!
Thậm chí ngay lúc này, nhìn từ vẻ ngoài thì Tiêu Chính Văn vẫn chỉ có thực lực của một chủ soái cảnh giới long cấp năm sao!
“Cao thủ số một của học viện võ thuật sao? Ai, ai phong cho cô danh hiệu này vậy? Hay là cô ta tự đặt cho mình?”
Tiêu Chính Văn nói một cách điềm tĩnh.
Soạt!
Nghe thấy những lời này, tất cả mọi người đều như nín thở, đây là đang chế nhạo Filkant?
Cho dù là Charles cũng không có lá gan lớn như vậy!
So về gia thế, Filkant đúng là không phải đối thủ của Charles, thế nhưng so về thực lực thì Filkant đã đánh hắn bay tận mấy con phố rồi!
Đây cũng là sự tôn trọng cơ bản giữa hai bên!
“Thằng nhóc này đúng là điên cuồng, ngay cả Filkant cũng không coi ra gì, hừ! Theo tao thấy hắn không sống nổi tới tối mai đâu!”
Ánh mắt lạnh lùng của Charles nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn nói.
Basak cũng gật đầu lia lịa: “Nếu không phải tối nay Filkant có việc không đến được, e rằng giây tiếp theo thằng nhóc này đã trở thành đống thịt nát!”
Filkant thật sự không phải là một người tốt tính.
Trước đây có một giáo viên đến từ Hoa Quốc đã bị hắn cố đánh thành người thực vật chỉ bởi vì đã hất rượu vào người hắn.
“Tiêu Quân Lâm, chỉ cần lãnh đạo cấp cao của trường rời đi, bất cứ người nào ở đây cũng rất có thể sẽ ra tay với anh, chẳng lẽ anh thật sự không sợ chết sao?”
“Anh có biết ở đây có bao nhiêu học viên không? Cho dù là Filkant cũng không chắc chắn có thể sống sót rời khỏi đây!”
Đông Phương Tuyết Ngưng tiếp tục uy hiếp.
Quả thật cô ta đã nói ra lời trong lòng của rất nhiều người, ví dụ như vương tử Charles cũng đang chờ đợi cơ hội này!
Cho dù sau này Lữ Thanh Dương hay Andre có truy cứu chuyện này, Charles cũng không hề sợ, nhìn bề ngoài Âu lục chỉ có một cảnh giới Thiên Thần, nhưng sự thật lại không phải vậy!
Trong mười gia tộc lớn, thực ra có bốn gia tộc lớn cũng có cường giả cảnh giới Thiên Thần trấn giữ.
Chẳng qua là ngày thường bọn họ sống ru rú trong nhà, vốn không tham gia vào những việc của thế tục!
Nhưng một khi chọc giận đến những gia tộc này, hoặc nói cách khác, chỉ cần gia tộc Charles ra tín hiệu cầu cứu với bọn họ thì bốn cường giả cảnh giới Thiên Thần cũng sẽ đến đúng lúc!
“Sao vậy, tôi nói trúng nỗi lòng của anh à? Nếu tình thế đã rõ ràng như vậy thì chỉ cần anh giao Linh Huyết Đan ra, tôi có thể đảm bảo an toàn tính mạng của anh, ít nhất, có thể để anh sống sót rời khỏi Âu Lục!”
Thấy Tiêu Chính Văn không đáp lại, trong