“Rắc!”
Một âm thanh rõ to vang lên, cơn đau thấu xương khiến cả người Charles co giật, cánh tay hắn đã gãy.
Hắn bị gãy hết tám cái xương sườn.
“Phụt!”
Charles nôn ra một ngụm máu lớn, không dám tin nhìn Tiêu Chính Văn.
Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ Tiêu Chính Văn lại dám ra tay đánh hắn trước mặt Andre.
“Tôi… tôi bị gãy xương rồi!”
Charles nhìn Andre bằng ánh mắt cầu cứu.
“Anh nhìn ông ta cũng vô dụng thôi, không tin anh có thể hỏi ông ta xem có dám giúp anh không”.
Tiêu Chính Văn không quay đầu lại nhìn, cứ như Andre không hề tồn tại ở đây.
Vừa dứt lời, anh lại đá một cú vào người hắn như đá vào một quả bóng cao su khiến Charles văng ra xa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Filkant không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Hôm đó Tiêu Chính Văn cũng làm thế với hắn, chỉ là cú đá đó nhẹ hơn bây giờ nhiều.
Chỉ là sức mạnh còn lại của cú đá đó khiến khớp xương nhiều chỗ trên người Charles vỡ vụn, tiếng răng rắc cứ liên tục vang lên trong không khí.
“Vương tử Âu Lục thì hay lắm sao?”
“Bảo tôi giao Linh Huyết Đan ra, tôi không đáng có nó? Dòng máu của người Hoa Quốc thấp kém? Ai có anh can đảm sỉ vả người Hoa Quốc trước mặt tôi?”
“Ai cho anh tự tin đó, dòng máu của anh cao quý lắm à? Vậy để tôi xem thử cao quý như thế nào?”
Tiêu Chính Văn vừa nói vừa bước đến chỗ Charles.
Lúc này cả người Charles be bét máu, rất nhiều khớp xương đã đâm thủng ra ngoài da, máu chảy ròng ròng ra ngoài.
“Tiêu… Tiêu Quân Lâm, anh… anh phải nghĩ cho kỹ, anh… anh giết tôi thì mười gia tộc lớn sẽ không tha cho anh. Thậm chí, anh không thể sống sót rời khỏi Âu Lục”.
“Tha cho tôi, tha cho tôi, tôi có thể không truy cứu lỗi lầm của anh”.
Đã đến lúc này mà Charles vẫn còn gào lên với Tiêu Chính Văn bằng giọng điệu ra lệnh.
Không phải hắn không cảm thấy đau mà so với tính mạng thì hắn vẫn có thể chịu đựng được chút đau đớn đó.
“Không truy cứu tôi?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn Charles nói: “E là đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu, ban đầu tôi cứ nghĩ Vương tộc là một đám người thông minh và xuất sắc biết bao, giờ xem ra IQ chẳng bằng một con lợn”.
“Chẳng phải anh nói đánh anh bị thương thì hậu quả rất nghiêm trọng sao? Vậy được thôi, vương tộc Lý Tâm cũng không cần tồn tại nữa”.
Ánh mắt Tiêu Chính Văn bỗng lóe lên hai luồng sát khí.
Charles chịu đựng cơn đau khủng khiếp trên người, mở to mắt hét lên với Andre: “Andre, tại sao ông không cứu tôi? Mau đến cứu tôi! Giết hắn, giết hắn đi!”
Mắt Charles trợn trừng nhìn Andre đang đứng đó như một khúc gỗ, hai mắt cứ như sắp phun ra lửa.
Với tư cách là cường giả cảnh giới Thiên Thần duy nhất ở Âu Lục, thậm chí là thế giới mà lại không dám bước đến ngăn cản Tiêu Chính Văn sao?
Ngay lúc Tiêu Chính Văn từng bước đi về phía Charles, cuối cùng Andre cũng nói: “Cậu Tiêu, lẽ nào không giết cậu ta không được sao?”
“Hắn phải chết!”
Tiêu Chính Văn bình tĩnh nói.
“Cậu Tiêu, giết cậu ta sẽ làm bẩn tay cậu, hay là để tôi làm thay?”
Dứt lời, Andre sải bước đi về phía Charles.
Tất cả mọi người trong hội trường đều sửng sốt, hơn một nửa người trong số đó nghĩ mình nghe nhầm.
Gì cơ?
Andre muốn giết Charles thay Tiêu Chính Văn ư?
Charles cũng khiếp sợ, hai mắt nhìn Andre nói: “Andre, ông chắc ông không bị điên đó chứ? Ông muốn giết tôi sao?”
“Tôi bị điên ư?”
Andre cười khẩy nói: “Charles, chỉ với một câu của cậu là cậu đã không tránh khỏi cái chết rồi”.
Andre đã cố hết sức mới miễn cưỡng kiềm chế cơn giận của Tiêu Chính Văn trong chuyện của gia tộc Kanter trước đó.
Nhưng kết quả chưa đầy một tuần, Charles lại một lần nữa nhảy ra chạm vào giới hạn của Tiêu Chính Văn.
Đám người này đúng là đang đâm đầu vào chỗ chết.
Andre không biết mục đích đến Âu Lục lần này của Tiêu Chính Văn, ông ta càng không dám hỏi.
Nhưng chỉ cần đừng chọc vào anh, để anh yên ổn đến, yên ổn đi thì cả Âu Lục sẽ không có bất kỳ cảnh tượng đẫm