Giọng nói cực kỳ khó chịu lập tức thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
Tiêu Chính Văn vừa giết bốn cao thủ cảnh giới Thiên Thần của Âu Lục, ai còn dám lớn lối với Tiêu Chính Văn ngay lúc này?
Chán sống rồi sao?
Chỉ thấy dưới chân núi có một nhóm trai đẹp gái xinh huênh hoang đi ngang qua mấy người quý tộc, nhóm nam nữ này cực kỳ bắt mắt trong đám người đang quỳ dưới đất.
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn người thanh niên đi đầu, cười khẩy nói: “Ồ?”
Thanh niên khinh thường nói: “Tiêu Chính Văn, đừng tưởng cảnh giới Thiên Thần là mạnh, so với cường giả ngoài lãnh thổ thì cảnh giới Thiên Thần chỉ là một đứa nhóc ranh thôi”.
“Người mà anh giết là người đại diện của gia tộc Saxon, anh có biết cường giả ngoài lãnh thổ Hoa Quốc đang thương lượng kế hoạch lớn liên minh với gia tộc Saxon không?”
“Vì sự thù ghét của một mình anh mà phá hoại kế hoạch lớn liên minh, anh có gánh nổi trách nhiệm này không hả?”
Tiêu Chính Văn khẽ nhíu mày: “Ồ? Sao anh biết rõ như thế, anh có quan hệ gì với người ngoài lãnh thổ?”
Một người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh thanh niên tiến lên trước, khoác lấy cánh tay thanh niên nói: “Ngay cả cậu chủ Từ mà anh cũng không biết thì đúng là thiển cận. Gặp cậu chủ Từ còn không quỳ xuống chào, đúng là chẳng có gia giáo”.
Từ Vĩnh Hạo?
Tiêu Chính Văn từng nghe Tần Vũ nói đến người này, hơn nữa người này chính là người mà Hoa Sơn tiến cử đến học viện võ thuật.
Nghe nói gã là con trai trưởng của Từ Thiên Thuật cường giả cảnh giới ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc.
Hơn nữa những lời đồn về Từ Vĩnh Hạo trong võ tông Hoa Quốc vô cùng kỳ diệu.
Nhưng vừa gặp chỉ thấy ngoài sự kiêu ngạo ra chẳng có gì là tốt.
“Quỳ xuống chào thì miễn, giao Linh Huyết Đan ra đây đi”.
Từ Vĩnh Hạo cao ngạo giơ tay ra, tỏ vẻ đương nhiên như đang đòi lại món đồ gì của nhà mình vậy.
“Thế nếu tôi không đưa thì sao?”
Vẻ mặt Tiêu Chính Văn ngày càng lạnh lùng.
Từ Vĩnh Hạo cười khẩy nói: “Không đưa? Anh có biết cường giả ngoài lãnh thổ sắp quay về, Hoa Quốc sắp phải đối mặt với sự chèn ép từ bốn phía, Linh Huyết Đan là hy vọng duy nhất của Hoa Quốc chúng ta không?”
“Anh là cái thá gì mà cũng xứng có được bảo vật như Linh Huyết Đan?”
Từ Vĩnh Hạo tức giận.
Thật ra ban đầu hai viên Linh Huyết Đan này đều là thứ chuẩn bị cho Từ Vĩnh Hạo vào tòa trận pháp.
Mặc dù gã là con trai của Từ Thiên Thuật nhưng nhiều năm nay không học võ thuật, thực lực luôn thụt lùi.
Bây giờ chỉ mới đến thực lực cảnh giới Thiên Vương địa cấp ba sao.
Không có Linh Huyết Đan thì không thể lấy được nhiều trận pháp.
Hơn nữa Từ Thiên Thuật và nhiều cường giả ngoài lãnh thổ Hoa Quốc đã thông báo cho các đại danh sơn.
Lần này thành lập học viện võ thuật là muốn phân chia trận pháp trong tòa trận pháp, Hoa Quốc phải giành được một phần ba, thậm chí là nhiều hơn.
Thế nên Hoa Sơn mới một lần lấy ra hai viên trong ba viên Linh Huyết Đan duy nhất.
Sau khi ăn chơi đàng điếm ở nước Phá Lý, lúc Từ Vĩnh Hạo chạy đến học viện võ thuật mới biết Tiêu Chính Văn đã giành lấy hai viên Linh Huyết Đan đi rồi, gã suýt nữa tức đến nổ phổi.
Dựa vào bản lĩnh thật, gã có thể lấy được hai đến ba trận pháp bí mật trong tòa trận pháp thì đã không tệ rồi.
Nếu chuyện này bị truyền đến ngoài lãnh thổ, không chỉ gã mất mặt mà ngay cả Từ Thiên Thuật cũng không còn thể diện.
“Xoẹt!”
Từ Vĩnh Hạo vừa dứt lời, Andre lập tức đứng lên.
Người mà ngay cả ông ta cũng phải quỳ xuống lại chẳng đáng giá gì trong mắt Từ Vĩnh Hạo ư?
Đây không chỉ là đang sỉ nhục Tiêu Chính Văn, mà đang sỉ vả cả Âu Lục.
“Chàng trai, cậu dám sỉ nhục cậu Tiêu sao?”
Dứt lời, hai mắt Andre bắn ra tia sáng rét lạnh.
Từ Vĩnh Hạo khẽ cau mày nhìn Andre - người mà cả Âu Lục cùng tôn kính.
Quan trọng nhất là ông ta không phải người Hoa Quốc, Âu Lục cũng có cường giả ngoài lãnh thổ, thực lực không yếu hơn Hoa Quốc.
Gã dám vô lễ ngông cuồng với Tiêu Chính Văn, nhưng lại không có gan lên mặt với Andre.
Nếu Andre giết gã ở đây, dù Từ Thiên Thuật về cũng không làm gì được.