Sau những hiệp đấu, Tiêu Chính Văn rõ ràng đã cạn kiệt sức lực, cụ ta không tin Tiêu Chính Văn vẫn đủ sức đánh một trận nữa.
Hơn nữa cụ ra đã có thể cảm nhận được hơi thở của Tiêu Chính Văn đang yếu dần.
Có thể nói là đoạt mạng lúc đang mang bệnh nặng.
Cơ thể ông Triệu chấn động mạnh, bỗng vung tay lên, thanh kiếm dài trước đó bị ném đi bỗng bay vào lòng bàn tay cụ ta, ngay sau đó đâm một kiếm ra.
Một vầng sáng bạc phát ra từ trong thân kiếm, ngay lúc này kiếm khí mạnh mẽ không gì sánh được xuyên thủng vào không trung.
Sở dĩ ông Triệu được gọi là người có sức chiến đấu đỉnh cao trong mười một người không phải vì bản thân cụ ta mạnh thế nào, mà là cụ ta có Thiên Tinh Cửu Diệu - trận pháp bí mật bị thất truyền của Hoa Sơn.
Nói chính xác thì Thiên Tinh Cửu Diệu này đã vượt qua phạm trù của trận pháp, thuộc về một loại bí thuật.
Thậm chí không nói ngoa khi mô tả nó là thiên công cái thế.
Vì nguồn gốc của Thiên Tinh Cửu Diệu này rất lớn, là một bí thuật bí mật mà tổ tiên của Hoa Sơn bế quan gần một trăm năm mới lĩnh hội được.
Khác với các trận pháp bình thường, Thiên Tinh Cửu Diệu chỉ tập trung vào chòm sao Bắc Đẩu, Phá Quân và Tham Lang.
Thế nên nó càng tinh xảo, sức tấn công cũng nhỉnh hơn các trận pháp khác.
Hễ là người thông thạo Thiên Tinh Cửu Diệu thì sức chiến đấu là bất khả chiến bại, dù là cảnh giới Thiên Thần hai sao cũng ít có ai địch lại được.
Huống hồ Tiêu Chính Văn chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Thần?
Hơn một trăm năm trước, lúc Triệu Hoa Phong vừa đến vùng ngoài lãnh thổ đã từng đánh nhau với một cường giả ngoài lãnh thổ cùng cấp bậc, chỉ với một kiếm đã chém chết đối phương.
Như thế mới giúp cụ ta có địa vị trong các cường giả ngoài lãnh thổ.
Xét về uy lực thì tuyệt đối không thua kém gì từ trường bản thân mà Tiêu Chính Văn lĩnh hội.
Hơn nữa ngay cả ghi chép trong Thiên Sơn Thư Lục thì tư liệu về Thiên Tinh Cửu Diệu rất hiếm thấy.
Vì người thật sự lĩnh hội được trận pháp này chỉ có mấy chục người mà thôi.
Lúc này Thiên Tinh Cửu Diệu của Triệu Hoa Phong lao ra, thậm chí sắc trời cũng thay đổi, tầng mây trên bầu trời đều đang chuyển động.
Uy lực này như muốn lay động cả trời đất.
“Rít!”
Tiếng kiếm vang kinh thiên động địa, thậm chí ngoài mấy chục cây số cũng có thể nghe rõ mồn một.
Đòn tấn công này gần như vượt qua một đòn hợp sức của mấy cường giả cảnh giới Thiên Thần ở Âu Lục.
Thấy đòn tấn công kinh thiên động địa của Triệu Hoa Phong đâm đến, Tiêu Chính Văn lau đi vết máu trên khóe môi, lạnh lùng nói: “Ông muốn đánh thì đánh”.
Nói xong, ánh mắt anh lóe lên luồng sáng.
Sau đó hơi thở cả người lần nữa mạnh hơn, xung quanh phóng ra một vầng sáng màu vàng chói.
“Phá!”
Một tiếng hét lớn vang lên, thanh giáo dài Liệt Long lại lao ra lần nữa.
“Ầm!”
Lúc này cả bầu trời bỗng xuất hiện một màn sáng chói mắt.
Thậm chí ngay cả ánh sáng mặt trời cũng bị che khuất.
Cả Giang Trung như mọc thêm mặt trời thứ hai.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được luồng sáng mạnh mẽ vô cùng chói mắt chiếu xuống.
Lúc này hầu như người trên khắp thế giới đều nhìn chằm chằm vào màn hình, không dám tin đây là sức mạnh của con người.
Đòn tấn công này có thể so sánh với vũ khí hạt nhân.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đang bị thương nặng nhưng khí thế không hề giảm sút mà ngược lại còn tăng lên, khiến Andre ở Âu Lục xa xôi không khỏi ngạc nhiên đến mức biến sắc.
Cảnh giới Thiên Thần một sao cũng có thể mạnh như thế sao?
Lúc này ngay cả ông Hứa đứng gần trong gang tấc cũng có cảm giác muốn bỏ chạy.
Đây đã không phải là sức chiến đấu của Thiên Thần một sao nữa rồi, cụ ta tự hỏi nếu đổi lại là cụ ta, chắc chắn rất khó để đỡ lấy nhát kiếm đó.
Ông La còn kinh ngạc hơn.
Tiêu Chính Văn đã bị thương nặng, bị con dao quân đội năm cạnh đâm vào một cánh tay thế mà còn có sức chiến đấu như thế?
Thậm chí cụ ta không dám chắc mình có phải đang đánh với con người hay không.
Lẽ nào cậu ta là một bậc Thiên Thần sao?
“Giết!”
Tiêu Chính Văn bỗng gào lên, thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ trong