Thế nhưng ngay cả một chữ mà ông Triệu cũng không dám nói, ôm lấy ngực run rẩy quỳ xuống trước mặt Hạo Thiên.
“Thầy của ông vẫn khoẻ chứ?”
Hạo Thiên liếc mắt nhìn ông La hỏi.
“Đã trăm năm không gặp, vãn bối không biết!”
Ông La vô cùng cung kính đáp lời.
Hạo Thiên đột nhiên quay người nhìn Tiêu Chính Văn nói: “Bí mật của Thiên Tinh Cửu Diệu ở trong tự nhiên, không niệm không cầu, không sinh không tử, cũng không mượn uy thế của sao trời! Trời đất có đạo, cái gì gọi là đạo? Ánh sáng của sao trời vốn dĩ chẳng phát sáng!”
Hạo Thiên điềm nhiên nói ra những lời này, giống như đang tự nói với chính mình, lại giống như đang nhắc nhở Tiêu Chính Văn.
Trong lòng Tiêu Chính Văn không khỏi lay động, lĩnh ngộ của Hạo Thiên đúng là đáng nể.
Chỉ tám chữ không niệm không cầu, không sinh không tử đã cao hơn quá nhiều so với những người khác.
“Từ trường là sức hút của các vì sao, vốn dĩ đều đang tác động đến thế giới này, thuỷ triều là hiện thân của từ trường, bốn mùa chính là sự biến hoá không ngừng của từ trường, sống chết chính là diện mạo vốn có của vũ trụ!”
Tiêu Chính Văn lẩm bẩm.
“Trẻ con dễ dạy!”
Hạo Thiên hài lòng gật đầu, lại nhìn sâu vào trong mắt Tiêu Chính Văn.
Đây là sự thăm dò trực tiếp nhất của Hạo Thiên, nếu như Tiêu Chính Văn thật sự có sự lĩnh hội như những gì anh đã nói thì nên hiểu ra ẩn ý của câu nói này.
Nếu không, Tiêu Chính Văn chỉ đang nói dối, người nói dối trước mặt cụ ta nhất định phải chết!
“Cảm ơn tiền bối đã nhắc nhở!”
Tiêu Chính Văn chắp tay nói với Hạo Thiên!
“Ý của tiền bối là cao siêu như nước ư?”
Lòng Tiêu Chính Văn khẽ động.
Nước thật sự rất mềm mại sao?
Đáp án là không.
Bất luận là núi cao hay nham thạch cũng đều không ngăn cản được thế tiến công của nước.
Thế nhưng nước lại chẳng sắc nhọn, thoạt nhìn thì hài hoà, tuy nhiên lại kiên cố không gì phá vỡ nổi.
Mà ý của những lời Hạo Thiên vừa nói ban nãy chính là lấy nước của ngũ hành, sức mạnh của nước là bất khả chiến bại!
“Lĩnh hội của cậu rất tốt, có hứng thú đến động Thiên Phủ của tôi chơi vài ngày không?”
Trong mắt của Hạo Thiên mang theo mấy phần tán thưởng.
Lời này vừa thốt ra, ông Triệu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Hạo Thiên.
Ngay cả suy nghĩ trong đầu Tiêu Long cũng khẽ lay động, vội vàng quay sang ra hiệu bằng ánh mắt cho Tiêu Chính Văn.
Hạo Thiên trước nay chưa từng mời bất cứ ai tới chỗ cụ ta.
Đây là đang rất nể mặt Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn bắt buộc phải nhận lời mời này.
Mà thực lực của Hạo Thiên quả thực đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương, có thể nhận được lời chỉ bảo của Nhân Vương, đối với Tiêu Chính Văn mà nói thì có lợi ích rất lớn!
“Tôi muốn dẫn ông ta đi chung có được không?”
Tiêu Chính Văn chỉ vào Độ Thiên Chân Nhân đang đứng cách đó không xa.
Mồ hôi lạnh trên trán Tiêu Long không ngừng túa ra, Tiêu Chính Văn đúng là lòng tham không đáy, lại còn dám ra điều kiện với Hạo Thiên?
Hạo Thiên không khỏi ngửa mặt cười lớn, khẽ gật đầu nói: “Cậu là người đầu tiên dám ra điều kiện với tôi! Được!”
“Tiền bối!”
Ông Triệu không cam tâm gào lên một tiếng với Hạo Thiên, thế nhưng đáp lại cụ ta chỉ là một cái tát rất mạnh.
“Trở về đóng cửa tự kiểm điểm, còn gây rắc rối, giết!”
Ông Triệu ăn một tát sắp lõm cả nửa mặt, cả người cũng bị đánh bay ra xa, năm đầu ngón tay hằn rõ trên gương mặt già nua.
Cụ ta căm hận!
Dựa vào đâu mà Tiêu Chính Văn lại được Hạo Thiên xem trọng!
Dựa vào đâu mà Hạo Thiên lại làm khó cụ ta vì ân oán giữa cụ ta và Tiêu Chính Văn?
Cụ ta cũng không phải người của phái Quang Minh, đường đường là Hoa Sơn lẽ nào còn phải chịu sự ức hiếp của phái Quang Minh hay sao?
Thế nhưng những uất hận này, ngay cả một chữ cụ ta cũng không dám thốt nên lời.
Đối với bất cứ ai, Hạo Thiên cũng đều nói được làm được, bây giờ mà phản kháng thì chỉ có đường chết.
Tiêu Chính Văn!
Cậu nhớ đấy cho tôi!
Ông Triệu nghiến răng kêu ken két, nhưng chỉ có thể trợn trừng mắt nhìn Tiêu Chính Văn và Độ Thiên Chân Nhân đi cùng Hạo Thiên.
“Ông Triệu, còn không biết hối cải à?”
Tiêu Long liếc mắt quan sát ông Triệu.
“Phì!”
Ông Triệu vùng vẫy đứng dậy, ánh mắt ác độc trợn trừng nhìn Tiêu Long, lạnh lùng nói: “Tôi với Tiêu Chính Văn quyết không đội trời chung! Còn cả ông nữa, ngày nào tôi xuống núi thì đó cũng là lúc mấy người phải chết! Cứ đợi đi!”
Dứt lời, ông Triệu lết cơ thể đã bị trọng thương, bước nhanh xuống núi dưới sự dìu đỡ của mấy người ông Hứa và ông La.
…
Sườn Đông của động Thiên Phủ là thác nước, sườn Tây là một con sông nhỏ, nước sông rất hiền hoà, trong lòng sông còn có cả đầm nước.
Hang động được xây dựng trên một sườn dốc cao trăm mét, xung quanh non xanh nước biếc, cảnh vật lay động lòng người, ngay cả hít thở một hơi cũng có cảm giác mang theo hương thơm thoang thoảng và dư vị ngọt ngào.
“Tiền bối, nơi này quả nhiên là chốn bồng lai tiên cảnh!”
Tiêu Chính Văn chân thành nói.