Không lâu sau, ông Tần dẫn một người đàn ông trẻ tuổi cùng bước đến.
Cổ Thiên Đức và Lạc Trường Sinh không khỏi sửng sốt, sau đó lần lượt đứng dậy.
Tất nhiên họ không phải đứng dậy để chào ông Tần, ông Tần vẫn chưa có thể diện lớn ở Thiên Sơn để hai viện trưởng phải đứng dậy đón.
Hiển nhiên người họ đón là người thanh niên đó.
“Tiểu Cổ, Tiểu Lạc, hai người đều ở đây à”.
Người thanh niên đó lên tiếng đã chứng minh được vai vế và tuổi tác.
Cổ Thiên Đức và Lạc Trường Sinh vội cúi người nói: “Tiền bối, sao ông lại đích thân đến đây?”
Dù hai người họ đều là một trong các viện trưởng của Thiên Sơn, nhưng căn bản chẳng dám thờ ơ lạnh nhạt với người thanh niên trước mặt này.
Người đàn ông trông có vẻ trẻ tuổi này chính là Trương Tử Trần của nhà họ Trương ở Thiên Sơn.
Thân phận khác của lão là đại đệ tử của Từ Thiên Thuật.
Chỉ riêng thân phận này đã có thể tung hoành ở các môn phái võ tông, thậm chí là năm đại danh sơn.
“Sao thế, hai người cũng nhìn trúng Tiêu Chính Văn à?”
Trương Tử Trần chắp tay sau lưng trầm giọng hỏi.
“Đúng thế, Tiêu Chính Văn là cường giả cảnh giới Thiên Thần của thế hệ trẻ, tinh huyết của cậu ta chắc chắn rất có lợi cho tiền bối Từ, hơn nữa trận chiến này liên quan đến Quốc Vận mấy chục năm sau”.
“Thế nên hai bọn tôi mới bảo ông Tần mời Tiêu Chính Văn đến rồi bảo cậu ta giao tinh huyết của mình ra”.
Lạc Trường Sinh mỉm cười nói.
Trương Tử Trần gật đầu, thản nhiên nói: “Ừ, sư phụ tôi cũng đang có ý này, nếu tên này có thể hy sinh một chút cho đại cục thì sư phụ tôi có thể suy xét tha cho hắn một mạng”.
“Có thể không nhắc đến hành vi trước đó của hắn”.
Nghe thế Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức đều sửng sốt.
Không có khả năng Từ Thiên Thuật sẽ ra mặt cho họ, hơn nữa học viện kiếm thuật đã bị phá cũng chỉ là chuyện mới xảy ra hai ngày gần đây.
Tin tức không thể truyền đến chỗ Từ Thiên Thuật nhanh như thế.
Chắc là Từ Thiên Thuật muốn lấy lại thể diện cho con trai mình nên mới làm vậy.
Nghĩ đến đây Lạc Trường Sinh và Cổ Thiên Đức đều thầm đắc ý.
“Tiêu Chính Văn ơi là Tiêu Chính Văn, có muốn trách cũng phải trách cậu quá ngông cuồng, ngay cả cường giả ngoài lãnh thổ mà cậu cũng có ý xem thường, để xem lần này cậu thoát khỏi ý trời thế nào”.
Lạc Trường Sinh oán thầm.
“Tiền bối Trương, Tiêu Chính Văn trước giờ kiêu ngạo vô lễ, thế nên muốn đẩy nhanh chuyện này thì tốt nhất có thể hòa hoãn thái độ.
Cổ Thiên Đức tiến đến một bước nhỏ giọng nói.
“Cái gì? Hòa hoãn? Sư phụ cử tôi đến không phải để bàn bạc với các ông, chỉ muốn thông báo cho các ông một tiếng thôi”.
“Hơn nữa trận đấu lần này liên quan đến Quốc Vận một trăm năm của Hoa Quốc và sự sống còn của người dân, lẽ nào Tiêu Chính Văn không rõ tình hình chung sao?”
“Không biết Hoa Quốc có bao nhiêu người muốn cống hiến tinh huyết cho sư phụ tôi, nhưng sư phụ tôi chỉ muốn của hắn, đây là sự coi trọng và vinh dự thế nào chứ?”
Trương Tử Trần bĩu môi, kiêu ngạo nói.
Cổ Thiên Đức và Lạc Trường Sinh liếc mắt nhìn nhau thầm kêu khổ.
Muốn người như Tiêu Chính Văn đi vào khuôn khổ thì dùng cách lạt mềm buộc chặt mới là kế hay!
Ngộ nhỡ chọc giận Tiêu Chính Văn thì đó không phải là chuyện đùa.
“Tiêu Chính Văn đang ở đâu?”
Trương Tử Trần nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn hỏi.
Ông Tần vội bước đến đáp lời: “Tiền bối Trương, Tiêu Chính Văn vẫn còn đang ở Giang Trung, e là chúng ta phải đích thân đến đó gặp, bảo cậu ta đến Thiên Sơn quả là chuyện không thể”.
Bảo Tiêu Chính Văn đến Thiên Sơn?
Dù Cổ Thiên Đức và Lạc Trường Sinh đồng ý thì cũng không được môn chủ cho phép.
Mời tên Sát Thần này đến Thiên Sơn chẳng khác nào dẫn sói vào nhà, đến lúc đó một khi hai bên bàn luận thất bại thì Thiên Sơn còn có thể được giữ vững không?
“Như thế cũng tốt, chúng ta đến gặp Tiêu Chính Văn, sư phụ tôi còn đang đợi câu trả lời của chúng ta”.
Dứt lời,