Long Ngao là Thiên Vương thiên cấp bốn sao không phải là giả, nhưng bên phía bọn chúng cũng có bốn cao thủ cảnh giới Thiên Vương, đối diện với sự hợp lực quây giết của bốn cao thủ cảnh giới Thiên Vương, một mình Long Ngao sao có thể là đối thủ được đây?
Hơn nữa, bốn người bọn chúng ai ai cũng là cao thủ kỳ cựu từng chiến đấu cả trăm trận.
Đừng nói là Long Ngao, dù Long Nguyệt có liên thủ với anh ta thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của bốn người này!
Hơn nữa, thân phận của Rost hết sức đặc biệt, dù cho Long Ngao thật sự có thực lực đó thì căn bản cũng không dám đối đầu!
Bởi vì võ tông của Hoa Quốc cũng phải cúi đầu trước gia tộc đứng phía sau Rost, dù gì lúc này, đại chiến sắp sửa bùng nổ, võ tông Hoa Quốc cần phải cầu cạnh Mỹ Lục!
Vả lại, giết nhiều người của gia tộc Rost như vậy chẳng khác gì đang tuyên chiến với gia tộc số một Mỹ Lục, hơn nữa còn là thế gia võ thuật số một.
Võ tông Hoa Quốc biết được chuyện này cũng sẽ không bỏ qua cho mấy người Tiêu Chính Văn!
Chỉ là, những tiếng cười đùa chế nhạo xung quanh vừa dứt, Long Ngao đã hét lên một tiếng, sau đó cơ thể liền chuyển động, một cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương lập tức bay ra xa.
Chỉ cần một đòn đã đánh cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương máu thịt lẫn lộn, tắt thở ngay tại chỗ!
Không đợi mấy cao thủ cảnh giới Thiên Vương còn lại kịp hoàn hồn, cú đấm của Long Ngao đã lao tới, mang theo cả tiếng xé rách không khí.
“Bốp bốp bốp!”
Những tiếng đấm đá nối tiếp nhau vang lên, khiến Rost sợ hãi biến sắc!
Ban đầu hắn còn cho rằng Tiêu Chính Văn chỉ doạ hắn thôi, nhưng không ngờ đối phương lại ra tay thật, hơn nữa vừa ra tay đã thẳng thừng đoạt mạng!
Trong nháy mắt, mấy cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương chịu trách nhiệm bảo vệ cho Rost đã bị giết sạch!
Ngay cả đám vệ sĩ vừa hay tin đã xông tới trước cửa cũng đờ đẫn đứng nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bọn chúng đều hiểu rõ, ở trên thế giới này, có một số người hoàn toàn không sợ vũ khí nóng!
“Dừng tay! Hoa Quốc mấy người muốn tuyên chiến với gia tộc chúng tôi hay muốn tuyên chiến với Mỹ Lục thế hả?”
Rost kinh hoảng gào lên.
Lúc này, sợ cũng chẳng có tác dụng gì, hắn chỉ đành nhắc đến gia tộc của mình và Mỹ Lục – cường quốc số một thế giới để uy hiếp Tiêu Chính Văn.
Nhưng đáp lại hắn chỉ có ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chính Văn và một giọng nói đầy dứt khoát.
“Khiêu chiến ư? Mấy người bắt cóc người dân Hoa Quốc trên chính mảnh đất của chúng tôi, là ai cho mấy người lá gan đó?”
“Anh nói linh tinh! Tôi… tôi chỉ hẹn bọn họ tới trang viên chơi mà thôi! Còn không mau bảo người của anh dừng tay lại ngay cho tôi!”
Rost kinh sợ nhìn Long Ngao như đang nhìn một sát thần, lớn tiếng gầm lên.
Mặc dù thân phận của hắn phơi bày ở đó, nhưng thực lực mới là sự bảo đảm đáng tin cậy nhất!
Trước mắt, mấy cao thủ ở cảnh giới Thiên Vương mà gia tộc điều động đến bảo vệ cho hắn đã lần lượt mất mạng, sao Rost lại không hoang mang chứ?
Chỉ là hắn vừa dứt lời, một chiếc gạt tàn trên mặt bàn đã đập thẳng vào đầu hắn.
Rost bị gạt tàn đập trúng, đầu rách toác, máu chảy lênh láng, vừa ôm lấy vết thương trên đầu vừa lớn tiếng gào lên: “Các người điên rồi à? Đám lợn Hoa Quốc, lẽ nào các người không sợ chết hả?”
Từ nhỏ tới lớn, có ai dám động tới hắn đâu?
Dù là lãnh đạo cấp cao trong quân đội Mỹ Lục, thấy hắn cũng phải nể mặt vài phần!
Trước đây bên phía Âu Lục có một lãnh đạo cấp cao trong quân đội chỉ nói năng lỗ mãng với hắn mà đã bị người của mười gia tộc lớn ở Âu Lục giết sạch hết cả nhà!
Có thể nói, chỉ cần tiết lộ bối cảnh gia tộc của hắn thì gần như có thể nghênh ngang bước đi ở bất kỳ ngõ ngách nào trên thế giới!
Nhưng hôm nay hắn lại bị thuộc hạ của Tiêu Chính Văn dùng gạt tàn ném cho bể đầu chảy máu?
“Vua Bắc Lương, mong anh suy nghĩ cẩn thận trước khi hành động, người này quả thực không thể đắc tội được đâu!”
Dương Linh Nhi vội vàng lên tiếng ngăn cản Tiêu Chính Văn.
Chuyện này vốn dĩ bắt nguồn từ cô ta, cô ta không hy vọng nhìn thấy Tiêu Chính Văn vì cứu mình mà trở thành kẻ thù chung của võ tông Hoa Quốc, càng không muốn nhìn thấy Tiêu Chính Văn vì chuyện của cô ta mà gây nên rắc rối lớn!
Đúng vào lúc này, mấy người đàn ông bước nhanh vào bên trong, người dẫn đầu vội vàng nói với Tiêu Chính Văn: “Mong vua Bắc Lương giơ cao đánh khẽ”.
Trong số mấy người vừa bước vào, ngoại trừ tên cầm đầu là người da trắng thì những người còn lại đều là người Hoa Quốc!
Chỉ thấy một ông lão người Hoa Quốc sải bước tiến lên trước, nói