“Những gì ông Trương nói quả không sai, giết người đền mạng là lẽ đương nhiên”.
Người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh nãy giờ không lên tiếng bước đến lạnh lùng nói.
“Tất cả những gì nhà họ Trương làm với Hoa Quốc đúng là công cao như núi, hơn nữa Tiêu Chính Văn là một thằng nhóc ranh, xem thường người lớn, dám cả gan giết nhà họ Trương, đúng là đáng chết”.
“Lần này là anh Từ định cho Tiêu Chính Văn một cơ hội lấy công chuộc tội, nhưng Tiêu Chính Văn lại không cảm thấy biết ơn mà ngược lại còn đánh sứ giả mà anh Từ cử đến bị thương, đúng là tội càng thêm tội”.
“Lẽ nào Thiên Tử Hoa Quốc, giới chính trị Hoa Quốc thiên vị Tiêu Chính Văn thế sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi tên Triệu Thắng là cường giả ngoài lãnh thổ của nhánh chính Hoa Sơn, cũng có mối thù không đội trời chung với Tiêu Chính Văn, tất nhiên sẽ không giúp Tiêu Chính Văn.
“Hừ! Tôi thấy trước hết vẫn nên đấu xong rồi tính tiếp”.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn hai người, cơn giận trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.
Lúc nãy Trương Thế Phong và Triệu Thắng đã có suy nghĩ giết người.
Nhưng ngặt một nỗi xung quanh có rất nhiều người dân Hoa Quốc, hai người lo sẽ khiến dân chúng bất mãn với họ nên mới không ra tay.
Tần Vũ cần gì phải khách sáo với loại người này?
“Hừ, này chàng trai, cậu đang nghi ngờ chúng tôi sao? Ai cho cậu lá gan đó thế?”
Dứt lời, Trương Thế Phong ra tay với Tần Vũ.
“Ông Trương, được rồi!”
Triệu Thắng khẽ vung tay ngăn Trương Thế Phong lại.
Sau đó ông ta nói với Tần Vũ: “Chàng trai, nếu không ra tay với cậu thì bôi nhọ danh tiếng của chúng tôi, chỉ dựa vào câu nói lúc nãy của cậu thì bây giờ cậu đã là một cái xác rồi”.
“Chúng tôi đã nắm chắc phần thắng trong trận chiến này, một thằng nhóc như cậu có thể so sánh được sao?”
Một giọng nói trầm khàn vang lên, Đại trưởng lão võ tông và trưởng lão tông miếu không khỏi đổi sắc.
Một màn sáng chiếu xuống, người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, để tóc dài, một tay chắp sau lưng chậm rãi bước ra khỏi màn sáng.
Người này vừa bước ra, một uy lực vô song ập đến.
Ông ta chính là Từ Thiên Thuật, thủ lĩnh cường giả ngoài lãnh thổ quay về của Hoa Quốc.
“Chẳng qua là mấy tên hề nhảy nhót thôi, nếu tôi đã quay về thì còn cơ hội cho họ tác oai tác quái sao?”
“Còn Tiêu Chính Văn, với những gì cậu ta làm thì nên chết từ lâu, là do giới chính trị thiên vị, cậu ta mới có thể sống đến ngày hôm nay, có quy tắc của võ tông mà lại không tôn trọng sư trưởng, không nể mặt tiền bối thì nên chết”.
Từ Thiên Thuật vừa nói thế, các Đại trưởng lão lập tức đều cho là đúng.
Dù sao Từ Thiên Thuật cũng có địa vị cực kỳ cao trong võ tông Hoa Quốc, ông ta là người tài giỏi trong số cường giả ngoài lãnh thổ.
Ngay cả Thiên Tử cũng phải nể mặt Từ Thiên Thuật, bất kỳ ai cũng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh khi ở trước mặt ông ta.
Hơn nữa xét về thực lực, ông ta cũng là người có thực lực cao nhất trong ba người này, bây giờ Hoa Quốc đã biết cao thủ duy nhất đạt đến cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao.
Cảnh giới Thiên Thần địa cấp ba sao đủ để chèn ép tất cả mọi người ở đây.
Hơn nữa theo tin tức, người có thực lực cao nhất trong các cao thủ ngoài lãnh thổ trở về này chính là cảnh giới Thiên Thần ba sao.
Từ Thiên Thuật đã đạt đến cảnh giới Thiên Thần ba sao đỉnh cao hơn một trăm năm trước.
Nếu ông ta tham gia vào trận chiến này thì chắc chắn sẽ thắng một trăm phần trăm.
“Đợi trận đấu kết thúc cũng đến ngày chết của Tiêu Chính Văn, hơn nữa cả Hoa Quốc đừng mong có ai có thể cứu được cậu ta, Từ Thiên Thuật tôi chờ ở đây”.
“Hơn nữa dù Thiên Tử Hoa Quốc đích thân ra mặt, tôi cũng không tha cho cậu ta”.
Thiên Tử ra mặt giúp cũng tuyệt đối không tha?
Nghe nói thế, sắc mặt mấy người Đại trưởng lão càng thêm khó coi.
Hứa Thiên Chí thấy xung quanh toàn mùi thuốc súng nên vội vàng bước đến giải vây: “Ba vị tiền bối đường xa đến đây chắc cũng đã mệt rồi, mau đến khách sạn nghỉ ngơi một lát, sau khi trời sáng còn phải đánh một trận lớn với cường giả các nước”.
Dứt lời, Hứa Thiên Chí dẫn mấy người Từ Thiên Thuật đi về phía khách sạn.
Trước khi đi, đám người Từ Thiên Thuật lạnh lùng lướt nhìn mấy người Đại trưởng lão, hừ một tiếng rồi mới vung tay áo rời đi.
Nhìn bóng lưng đi xa của đám người họ, Tần Vũ siết chặt nắm đấm vang lên tiếng ken két.
“Đám khốn kiếp này, thảo nào