Về đến nhà họ Quý, Quý Sương Nhi đã tức giận như giẫm phải bom, chỉ về hướng Sơn Thành nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Tiêu này có gì giỏi mà ngay cả Bán Bộ Nhân Vương cũng xem thường vậy?”
“Lẽ nào anh ta nghĩ nhà họ Quý chúng ta đang cầu xin anh ta sao? Nếu không phải thấy thắng thua của anh ta sẽ liên lụy đến nhà họ Quý thì ai muốn giúp anh ta chứ”.
Dù Tiêu Chính Văn đã vạch rõ giới hạn trước mặt bao nhiêu người nhưng dù sao cả võ tông đều biết Tiêu Chính Văn là Tiểu Thái Tông nhà họ Quý.
Đến lúc đó người của năm đại danh sơn đâu quan tâm đến việc Tiêu Chính Văn đã vạch rõ giới hạn với nhà họ Quý hay chưa, mà chắc chắn sẽ trả thù nhà họ Quý.
“Câm miệng! Sao cháu biết cậu ta sẽ thua, ông thì lại nghĩ có thể cậu ta sẽ thắng”.
“Nếu cậu ta thắng trận đấu này thì địa vị nhà họ Quý cũng sẽ lên cao như diều gặp gió trong võ tông”.
Ông cụ Quý nghiêm túc nói.
Mặc dù ông cụ Quý không qua lại nhiều với Tiêu Chính Văn, nhưng từ tác phong làm việc của anh khoảng thời gian gần đây có thể thấy được Tiêu Chính Văn tuyệt đối không phải là người thích nói mấy lời khoác lác.
Chỉ cần anh đưa ra quyết định thì chắc chắn đã suy xét kỹ càng.
Thật ra ông cụ Quý cũng hơi hoài nghi.
Một người cảnh giới Thiên Thần một sao thì sao có thể giết được Triệu Thiên Hòa?
Hơn nữa cao thủ cảnh giới Thiên Thần đánh với cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương nhưng từ đầu đến cuối Tiêu Chính Văn không hề tỏ ra hoảng loạn.
Lúc này ông cụ Quý lại cảm thấy Tiêu Chính Văn ngày càng bí ẩn.
Ngay cả một người lăn lộn trong giang hồ đã lâu như cụ ta cũng không thể nhìn thấu Tiêu Chính Văn.
“Ông nội, đối thủ là Bán Bộ Nhân Vương đấy, không phải ông không biết danh tiếng của Lữ Thanh Phong ở ngoài lãnh thổ”.
Quý Sương Nhi sốt sắng giậm chân.
Cô ta nghĩ không ra tại sao đến cả ông nội mình cũng nghiêng về phía Tiêu Chính Văn thế.
Có thể nói Lữ Thanh Phong rất có danh tiếng ở ngoài lãnh thổ, cao thủ cảnh giới Thiên Thần bị giết không đếm xuể.
Chỉ riêng cao thủ cùng cảnh giới với ông ta cũng bị giết không dưới mười người.
Nếu không Lữ Thanh Phong cũng sẽ không hống hách như thế, thậm chí chưa từng cẩn thận xem xét thực lực của Tiêu Chính Văn mà đã ra thư khiêu chiến.
Nghe Quý Sương Nhi nói thế, ông cụ Quý cũng rơi vào trầm tư.
Dù cũng là cao thủ cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lữ Thanh Phong, huống hồ Tiêu Chính Văn vẫn chỉ là cảnh giới Thiên Thần một sao.
Mặc dù lời nói của Quý Sương Nhi có vài phần nghẹn tức nhưng dù sao cũng là sự thật.
“Nghe nói Tiểu Thái Tông đã nhận lời thách chiến của Lữ Thanh Phong?”
“Hừ, lần này tám mươi phần trăm là vận may của Tiểu Thái Tông sắp hết rồi, tôi nghe nói Lữ Thanh Phong cũng đã từng giết không dưới mười cao thủ cùng cấp bậc, Tiểu Thái Tông lấy gì so bì với Lữ Thanh Phong chứ?”
“Cũng không thể nói thế, thật ra về mặt tình cảm thì từ chuyện cậu ta giết người Vy Hào này tôi mong cậu ta có thể giành chiến thắng”.
“Đúng thế, không thể cứ nói bi quan như thế, trận đấu vẫn chưa bắt đầu mà mọi người đã chắc chắn Tiểu Thái Tông sẽ chết, có phải hơi giậu đổ bìm leo không?”
“Xì, một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao giao đấu với cảnh giới Bán Bộ Nhân Vương còn có kết quả thứ hai sao?”
Đọc mấy bình luận trên mạng, các viện trưởng của năm đại danh sơn không khỏi cười nhạo.
Lần này Tiêu Chính Văn chắc chắn sẽ chết, họ biết rõ bản lĩnh của Lữ Thanh Phong hơn bất kỳ ai.
Sở dĩ còn ba đại danh sơn vẫn chưa lên tiếng cũng vì nguyên nhân này.
Có Lữ Thanh Phong ra tay, họ đã không cần sợ hãi nữa.
Sở Hồng Thiên đọc xong mấy tin tức này cũng đắc ý mỉm cười, nói với hai đệ tử Thiên Sơn bên cạnh: “Trần Thiên Tề, Lạc Trường Sinh, hai người đại diện học viện đi gặp ông chủ này đi”.
Nói xong, Sở Hồng Thiên vẫy tay với hai người, ghé sát vào tai nói.
Nghe Sở Hồng Thiên nói thế, hai người cũng nở nụ cười nham hiểm.
Chiều hôm đó Trần Thiên Tề và Lạc Trường Sinh đến Sơn Thành.
Mặt trời vừa lặn, có hai người đàn ông trung niên mặc áo dài bước đến trước cửa tiệm đồ ngọc.
Hai người này không ai khác chính là Trần Thiên Tề và Lạc Trường Sinh.
Chu Lâm Lâm thấy hai người lần lượt bước vào tiệm đồ ngọc, hơn nữa quanh người là khí thế kiêu ngạo, không giống người đến mua ngọc bèn vội vã bước đến hỏi: “Hai vị có việc gì không?”
Mặc dù Chu Lâm Lâm chỉ mới đạt tới cảnh giới Thiên Vương nhưng trước đó nhà họ Chu đã có cao thủ cảnh giới Thiên Thần, hơn nữa cũng để lại rất nhiều truyền thuyết về Bán Bộ Nhân Vương.
Có thể nói Bán Bộ Nhân Vương là ranh giới của cảnh giới Thiên Vương.
Nói đúng