Chương 1554: Chém cả nhà
Phùng Tiếu Thiên bắt máy, nở nụ cười tự mãn nói: “Cậu chủ Lạc, chuyện này diễn ra rất suôn sẻ, dù sao Tiêu Chính Văn cũng đã ở ẩn nhiều năm, bây giờ còn mấy người nhớ tới hắn chứ? Càng không có mấy ai nguyện lên tiếng bảo vệ hắn!”
Nghe câu trả lời này, Lạc Tề Anh vô cùng hài lòng.
Hắn ngày càng tiến gần hơn đến mục tiêu cuối cùng của mình.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Lạc Tề Anh quay sang nhìn Vương Quốc Xương nói: “Tổng tư lệnh Vương, tình hình chỗ anh thế nào rồi? Tần Vũ có hành động gì không?”
“Tạm thời vẫn chưa có gì, Tần Vũ gần đây có vẻ rất bận, không hề quan tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này!”
Vương Quốc Xương cũng đắc ý nói.
“Hừ, chỉ cần người của Hắc Băng Đài không can thiệp vào thì chuyện này có thể xác nhận! Đến lúc đó, mối quan hệ giữa Lãnh Kế Hồng và Tiêu Chính Văn sẽ được công khai!”
“Vừa đánh đuổi nhà họ Lãnh, vừa giành lại quyền đại lý y dược quốc tế về tay chúng ta, như vậy chẳng khác nào nhặt được gà trống đẻ trứng vàng cả! Ha ha ha!”
Lạc Tề Anh vừa nói vừa cười lớn.
Vương Quốc Xương cũng gật đầu nói: “Đúng vậy! Nhưng tôi thấy chuyện này cũng không thể chậm trễ được. Đêm dài lắm mộng mà, chi bằng bây giờ chúng ta ra tay với nhà họ Lãnh luôn đi!”
“Trước khi tất cả các bên định thần lại, hãy dùng thủ đoạn nhanh như sấm sét để chấm dứt trận sóng gió này!”
Lạc Tề Anh nheo mắt, cân nhắc một lúc rồi nói: “Ừ, tổng tư lệnh Vương nói có lý, vậy cứ làm theo lời anh nói đi!”
Nói xong, Lạc Tề Anh nhấc máy bấm số gọi điện.
Chưa đầy mười phút sau, hơn trăm chiếc xe lớn lao đến Giang Trung.
Người ngồi ghế phụ lái của chiếc xe đi đầu là A Hải, trợ thủ đắc lực của Lạc Tề Anh và là đệ tử mới được thu nhận của học viện kiếm thuật Thiên Sơn.
Lúc này, trên người A Hải toát ra uy lực mạnh mẽ, dù sao hắn cũng là cao thủ cảnh giới Thiên Vương long cấp năm sao, đi trấn áp một đám người bình thường trói gà không chặt cũng không thành vấn đề.
Ngay cả những người dân dọc đường cũng sợ hãi trước uy lực mà hắn toát ra.
Trong một chiếc xe màu đen phía sau chiếc xe dẫn đầu còn có có trợ thủ của Vương Quốc Xương, tên Địch Long!
Mặc dù thực lực của Địch Long tầm thường, nhưng hắn lại là một nhân vật có quyền lực, trong Hắc Băng Hài, địa vị của hắn chỉ đứng sau Vương Quốc Xương.
Trong Hoa Quốc, hầu như không có ai dám động vào hắn.
Lần này không chỉ có võ tông phái cao thủ đến, mà ngay cả người của Hắc Băng Đài cũng hành động cùng.
Có thể nói nhà họ Lãnh đã không còn cơ hội để lật ngược tình thế.
Sau khi đến cổng biệt thự nhà họ Lãnh, hai người họ lần lượt xuống xe.
Địch Long đút tay túi quần, dẫn theo bốn năm lãnh đạo cấp cao của Hắc Băng Đài đến chỗ A Hải, nói: “Anh A Hải, theo tôi được biết, thu nhập hàng tháng của nhà họ Lãnh cao tới mười tỷ tệ!”
“Nếu quyền cung cấp y dược của nhà họ Lãnh thuộc về tay Thiên Sơn thì chỉ với riêng nguồn tài chính này, Thiên Sơn sẽ có đủ thực lực để thống nhất năm đại danh sơn!”
Địch Long biết rất rõ ngay cả năm đại danh sơn cũng phải dựa vào nguồn tài chính trong giới thế tục.
Nếu không, những linh dược kia và các nguồn thông tin đều sẽ bị các đối thủ có tiềm lực tài chính tốt hơn lấy mất!
“Hừ, nhà họ Lãnh theo sai người rồi. Nếu bọn họ giao tài sản ra sớm hơn thì cũng sẽ không nhục nhã như ngày hôm nay!”
A Hải chế nhạo rồi đi về phía biệt thự nhà họ Lãnh.
Tiêu Chính Văn quả thực không đơn giản, nhưng bây giờ đã không còn giống như năm năm trước nữa.
Từ khi linh khí hồi phục, cảnh giới Thiên Thần một sao đã chẳng là gì nữa!
Chưa nói tới những người khác, ngay cả hắn cũng có thể đột phá lên cảnh giới Thiên Thần trong vòng một năm.
Chưa kể đến đám người Lạc Tề Anh đã trở thành cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao từ lâu rồi.
Cho dù Tiêu Chính Văn không ở ẩn nữa mà trở về Giang Trung thì cũng chỉ có thể làm vật trang trí cho bọn họ mà thôi.
“Hừ, tôi vẫn nghi ngờ,Tiêu Chính Văn có thể giết nhiều cao thủ cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao như vậy sao?”
Địch Long nói với vẻ chế nhạo.
“Điều đó là không thể. Khoảng cách giữa mỗi cảnh giới là rất lớn, chưa kể đến những cảnh giới cao hơn mà ngay cả gặp phải những cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao lão luyện thì bọn họ cũng chưa chắc đã đánh bại được!”
“À, đã lấy được văn bản thu hồi quyền cung ứng của bệnh viện nhà họ Lãnh chưa?”
A Hải vừa nói vừa quay đầu nhìn Địch Long.
“Đem đến rồi!”
Địch Long đưa cho A Hải một tờ công văn.
A Hải nhìn lướt qua nội dung rồi hài lòng gật đầu.
“Làm tốt lắm!”
Địch Long vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn về phía hai đệ tử của Thiên Kiếm Tông đang canh trước cửa biệt thự nhà họ Lãnh, khẽ cau mày nói: “Anh A Hải, có hai tên đệ tử của Thiên Kiếm Tông ở trước của nhà họ Lãnh, thực lực của bọn chúng có vẻ không yếu!”
Sau khi Tiêu Chính Văn ở ẩn, mọi việc ở tập đoàn y dược Vy Nhan đều giao cho Lãnh Kế Hồng lo liệu.
Đồng thời, vì sự an toàn của nhà họ Lãnh, Độ Thiên Chân Nhân đã đặc biệt lựa chọn vài đệ tử có năng lực ở lại bảo vệ nhà họ Lãnh.
Lúc trước, cũng có một số võ tông địa phương không biết điều đã cử người đến tống tiền nhà họ Lãnh, kết quả đều bị đệ tử của Thiên Kiếm Tông trừng phạt!
Do đó, Địch Long cũng có phần e ngại.
“Hừ! Hai tên thối tha đó không ngăn được tôi!”
A Hải tự tin nói.
“Ồ, vậy thì tốt!”
Thấy A Hải tự tin như vậy, Địch Long mới thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là bọn họ còn chưa kịp xông lên thì cửa biệt thự đã mở ra, bên trong có ba người bước ra ngoài.
Một người trong số đó chính là Lãnh Kế Hồng, còn người đi trước là Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan.
Thật trùng hợp khi hôm nay là ngày Khương Vy Nhan trở về Giang Trung để gia hạn hợp đồng với một số công ty y dược quốc tế lớn, Lãnh Kế Hồng đã chuẩn bị tài liệu cho Khương Vy Nhan từ trước.
Ông ta đang định đưa Khương Vy Nhan và Tiêu Chính Văn đến công ty ký hợp đồng, nhưng không ngờ lại gặp phải đám người A Hải và Địch Long.
Nhìn thấy dáng vẻ hung dữ của đám người A Hải, Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày nói: “Các người là ai?”
“Cô không cần biết chúng tôi là ai. Người nhà họ Lãnh đâu? Mau cút ra đây!”
Địch Long không hề quan tâm đến Khương Vy Nhan, hắn chắp tay sau lưng, kiêu ngạo nói.
Hắn vừa dứt lời, hai đội đặc công của Hắc Băng Đài đã bao vây biệt thự nhà họ Lãnh.
“Tôi là Lãnh Kế Hồng, có chuyện gì thì cứ nói với tôi!”
Lãnh Kế Hồng nói rồi tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn A Hải và Địch Long.
Tiêu Chính Văn và Khương Vy Nhan đều đang ở đây, cho nên Lãnh Kế Hồng không hề hoảng sợ, thay vào đó là vô cùng bình tĩnh.
“Hừ, nhìn phong cách của ông thật giống con chó tay sai của Tiêu Chính Văn, còn ngang ngược hơn cả tôi!”
Địch Long lạnh lùng chế nhạo.
Hắn không hề coi doanh nhân trói gà không chặt như Lãnh Kế Hồng ra gì.
Dù sao hai tên đệ tử Thiên Kiếm Tông cũng không phải là đối thủ của A Hải.
Do đó, giọng điệu của Địch Long càng thêm phần khinh thường và kiêu ngạo.
“Các người nói vậy là có ý gì? Còn nữa, các người tìm tôi không chỉ để nói những lời này đâu nhỉ!”
Sắc mặt Lãnh Kế Hồng cũng trầm xuống, lạnh lùng hỏi.
“Nhà họ Lãnh các ông bị tình nghi làm lũng đoạn thị trường, bây giờ nhà nước muốn thu hồi quyền cung ứng y dược quốc tế của các người, hơn nữa, các người phải giao ra công thức điều chế của tất cả các loại thuốc!”
“Nếu không, sẽ giết tất cả!”
Địch Long vừa nói vừa lắc văn kiện trên tay.
Cái gì?
Lãnh Kế Hồng nhìn lướt qua nội dung của văn kiện, thực sự giống như những gì Địch Long đã nói!
Lần này, Lãnh Kế Hồng đã thấy hơi hoảng hốt.
Dù sao ông ta cũng chỉ là một doanh nhân, ông ta không dám cũng không thể đối đầu với nhà nước.
“Chuyện này hình như không thuộc về quyền quản lý của Hắc Băng Đài nhỉ!”
Một giọng nói lạnh lùng từ xa vọng đến.
Người đi đến chính là chủ tịch thành phố Giang Trung, bên cạnh ông ta còn có vài thành viên đội chấp pháp được trang bị đầy đủ vũ trang.
Thực ra bên phía Giang Trung sớm đã nhận được tin tức người của Hắc Băng Đài muốn ra tay với nhà họ Lãnh.
Mọi người đều biết nền móng của nhà họ Lãnh nằm ở đâu.
Vì vậy, cho dù là bất chấp khó khăn thì chủ tịch thành phố Giang Trung cũng không dám ngồi yên không quan tâm!
“Quách Bản Xương, đây là lệnh của chính phủ, ông có tư cách can thiệp sao?”
Địch Long chắp tay sau lưng, nhìn chủ tịch thành phố Giang Trung với vẻ kiêu ngạo.
Chương 1555: Vây giết
Quách Bản Xương – chủ tịch thành phố Giang Trung bị hỏi cũng sửng sốt, nhưng sau đó lại lên tiếng giải thích: “Chính phủ? Tôi nghĩ hẳn là lệnh của Hắc Băng Đài chứ?”
“Nếu là lệnh của Hắc Băng Đài thì tôi muốn hỏi có thủ lệnh của tổng tư lệnh Tần không?”
Hả?
Địch Long lạnh lùng nhìn Quách Bản Xương, nghiến răng nói: “Hừ, ông đây không thuộc quyền quản lý của anh ta, bớt nhắc người này trước mặt tôi đi”.
“Còn nữa, tôi khuyên ông một câu, bây giờ Hắc Băng Đài không phải là thiên hạ của một mình Tần Vũ, đại diện của võ tông cũng có một ghế”.
“Đừng cứ ôm đùi Tần Vũ không buông, sẽ mang đến tai họa cho ông đấy. Hơn nữa ông vẫn không có tư cách nói chuyện trước mặt tôi”.
Vừa nghe thế ngay cả Quách Bản Xương cũng sửng sốt.
Những gì Địch Long nói không sai, bây giờ Hắc Băng Đài đã chia thành hai phe.
Một bên là nhân viên cũ, vẫn làm công việc thu thập tình báo và bảo vệ Hoa Quốc.
Còn một bên là nhân viên võ tông, đứng đầu là Vương Quốc Xương.
Có thể nói đám người này vô cùng tàn nhẫn như một máy khuấy, khuấy đi khuấy lại trong nội bộ Hoa Quốc.
Nhưng dù như thế quan chức giới chính trị vẫn không thể làm gì được họ.
Dù sao chức vị ở Hắc Băng Đài vẫn luôn là chức tam cấp, huống gì chức vụ của Địch Long vốn dĩ đã cao hơn ông ta ba bậc.
“Anh này, lúc tập đoàn Vy Nhan chúng tôi ký hợp đồng với mấy công ty dược phẩm quy mô lớn ở nước ngoài thì chính phủ quốc gia cũng biết, hơn nữa dù tập đoàn Vy Nhan giao quyền cung cấp dược phẩm ra thì mấy công ty nước ngoài đó cũng sẽ không đồng ý”.
“Hơn nữa chúng tôi không làm đứt mạch hoạt động kinh doanh, vật phẩm y tế mà chúng tôi xuất khẩu vẫn là lựa chọn hàng đầu trong một trăm doanh nghiệp lớn của các nước, không phải chỉ có công ty chúng tôi có quyền xuất khẩu”.
Khương Vy Nhan tiến lên một bước ngay thẳng giải thích.
Từ những lời đối phương vừa nói đã không khó để nhận ra rằng chắc chắn họ có chuẩn bị sẵn mọi thứ trước khi đến.
Thế nên Khương Vy Nhan mới ra hiệu cho Lãnh Kế Hồng lùi sang bên cạnh để mình thương lượng với đối phương.
“Hừ, có lũng đoạn hay không hình như không phải do các cô quyết định, chính phủ dĩ nhiên sẽ có tiêu chuẩn đánh giá của chính phủ”.
Địch Long cười khẩy nói.
“Anh này, chúng ta thẳng thắn một chút đi, đừng vòng vo thế nữa”.
Khương Vy Nhan thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi.
Thấy Khương Vy Nhan có thái độ cứng rắn như thế, A Hải bên cạnh bước đến nói: “Không ngại nói thẳng cho các cô biết, hợp đồng trong tay các cô không giao cũng phải giao”.
“Ồ?”
Khương Vy Nhan liếc nhìn A Hải.
A Hải chắp hai tay sau lưng, đắc ý nói: “Chúng tôi là đại diện của năm đại danh sơn, càng đại diện cho võ tông đến tiếp nhận quyền ủy thác của các cô, sao nào, lẽ nào các cô có ý kiến?”
“Gì cơ? Năm đại danh sơn?”
Khương Vy Nhan cảm thấy lời nói của A Hải thật buồn cười.
Nếu là lệnh của chính phủ thì Khương Vy Nhan còn cẩn thận suy xét, thậm chí sẽ không cứng rắn chống lại lệnh.
Nhưng năm đại danh sơn là cái thá gì?
“Đúng thế!”
A Hải gật đầu nói.
“Nếu các cô không giao hợp đồng ra thì nhà họ Lãnh cũng không cần phải tồn tại ở đây nữa”.
A Hải lạnh lùng nhìn mấy người Khương Vy Nhan.
“Ồ? Anh chắc chứ?”
Khương Vy Nhan vừa nói xong, một luồng khí tức mạnh mẽ của Thiên Thần một sao bỗng dâng lên từ dưới chân.
Ồ?
Có thế nào A Hải cũng không ngờ người phụ nữ mềm yếu trước mặt này lại có thực lực cảnh giới Thiên Thần nên cũng giật mình.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại.
“Hừ, cảnh giới Thiên Thần thôi mà, nhưng tiếc là cô chỉ có một mình”.
Vừa dứt lời, có bốn luồng khí tức cảnh giới Thiên Thần một sao bộc phát ra từ trong đám người bao phủ cả biệt thự nhà họ Lãnh.
“Dừng tay, các người là muốn công khai cướp giật à?”
Quách Bản Xương vội tiến lên trước chặn trước người A Hải, tức giận nói.
Cho dù liều mạng ông ta cũng không thể để người năm đại danh sơn cướp mất hợp đồng của tập đoàn Vy Nhan đi được.
“Nếu các người dám tiến thêm một bước thì đừng trách chúng tôi không khách sáo”.
Mấy chấp pháp nhanh chóng rút súng ra nhắm vào đám người A Hải nói.
Một nhân viên chấp pháp trong đó còn nổ súng lên trời để cảnh cáo.
Tiếng súng vang lên khiến người dân quanh đó giật mình, nhiều người đều đồng loạt vây lại xem.
Chỉ thoáng chốc quanh biệt thự nhà họ Lãnh bị hàng nghìn người dân vây quanh.
Chuyện bên này vừa xảy ra, truyền thông tin tức Giang Trung lập tức can thiệp.
Gần như tất cả truyền thông báo giới Hoa Quốc đều đăng bài về chuyện này cùng một lúc.
Tần Vũ đọc được tin tức này cũng muốn bảo người đi xem thử thì Vương Quốc Xương không mời mà đến ung dung bước vào phòng làm việc của Tần Vũ.
Nhìn mấy tên đi theo phía sau Vương Quốc Xương, Tần Vũ lạnh lùng nói: “Vương Quốc Xương, anh đây là có ý gì?”
Vương Quốc Xương nhe răng cười nói: “Tổng tư lệnh Tần đừng hiểu lầm, tôi đến chủ yếu là muốn nói chuyện đàng hoàng với tổng tư lệnh Tần, không có ý gì khác cả”.
“Vương Quốc Xương, người này chắc là cấp dưới của anh nhỉ? Tôi khuyên anh một câu, làm gì cũng phải chừa đường lui, sau này còn có thể gặp mặt. Tôi và anh đều biết rất rõ nhà họ Lãnh không động vào được”.
Tần Vũ lạnh lùng nhìn Vương Quốc Xương nói.
“Ha ha, không được động vào? Tại sao nhà họ Lãnh lại đặc biệt đến thế? Lẽ nào là vì Tiêu Chính Văn sao?”
“Đường đường là vua Bắc Lương, trong tay giữ quyền xuất khẩu dược phẩm hình như không phù hợp với danh dự lắm nhỉ? Hơn nữa có tiền thì phải để mọi người cùng kiếm, không thể để một mình Tiêu Chính Văn ăn được”.
Vương Quốc Xương cười khẩy rồi vung tay lên với đám người phía sau.
Mấy cao thủ võ tông đó đứng chặn ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Vũ.
“Vương Quốc Xương, anh có biết làm thế sẽ có hậu quả gì không? Nếu chọc giận Tiêu Chính Văn, các anh có gánh nổi hậu quả không? Đến lúc đó đừng đến cầu xin tôi”.
Thấy thế Tần Vũ cũng không hoảng hốt mà ngồi xuống.
Dù sao sau này Tiêu Chính Văn sẽ quay lại giới chính trị, đến lúc đó cũng là lúc Tiêu Chính Văn giải quyết hết mọi chuyện với năm đại danh sơn.
Vương Quốc Xương liếc nhìn Tần Vũ, thấy đối phương thức thời như thế cũng không làm khó Tần Vũ.
Mà nói với đám người phía sau: “Nào, rót trà cho tổng tư lệnh Tần”.
Nói rồi Vương Quốc Xương bình tĩnh ngồi xuống đối diện Tần Vũ nói: “Bây giờ có rất nhiều cao thủ của năm đại danh sơn đã quay về, hơn nữa cao thủ Bán Bộ Nhân Vương cũng nhiều vô số kể”.
“Dù Tiêu Chính Văn không hài lòng thì thế nào? Anh ta dám khiêu chiến với năm đại danh sơn không?”
“Trước mặt Bán Bộ Nhân Vương, một cường giả cảnh giới Thiên Thần một sao như anh ta là cái thá gì? Thế nên tôi khuyên tổng tư lệnh Tần một câu, kẻ thức thời mới là hào kiệt”.
“Nói thật với anh, không chỉ nhà họ Lãnh sẽ bị thanh trừng mà ngay cả đám cấp dưới cũ của Tiêu Chính Văn cũng sẽ bị năm đại danh sơn xử lý hết. Thế nên cách xa Tiêu Chính Văn một chút hoặc nhanh chóng vạch rõ quan hệ mới là hành động thông minh”.
Nghe nói thế Tần Vũ cười khẩy lắc đầu nói: “Anh chắc chứ? Năm đó năm đại danh sơn còn hống hách hơn bây giờ, nhưng kết quả thì sao, anh và tôi đều rõ”.
“Vương Quốc Xương, có một số việc một khi đã làm sai thì không có cơ hội quay đầu”.
“Ha ha ha…”
Nghe thế Vương Quốc Xương không khỏi bật cười.
“Tiêu Chính Văn đã ở ẩn thật sao? Tôi nghĩ không cần đâu, chín mươi phần trăm là anh ta bị thương nặng nên phải trốn đi. Nếu không sao đã lâu thế rồi mà vẫn không có tin tức gì?”
“Thế nên Vương Quốc Xương tôi mới là kẻ thông minh, biết nên đứng về phe nào”.
Vương Quốc Xương cười nhạo nói.
“Hừ, nếu nhà họ Lãnh bị tiêu diệt thật thì năm đại danh sơn cũng đợi bị tiêu diệt đi, đến lúc đó Hoa Quốc cũng sẽ lâm vào cuộc đại loạn”.
“Đến lúc đó Vương Quốc Xương anh sẽ là kẻ đầu sỏ làm loạn đất nước. Anh nghĩ anh có thể thoát khỏi sự phán xét của lịch sử sao?”
Tần Vũ nghiến răng nói.
“Haizz, anh nghĩ đơn giản quá, nói thật nhé, sở dĩ động vào nhà họ Lãnh vào lúc này hơn nữa không phong tỏa tin tức là vì để dụ Tiêu Chính Văn ra”.
“Anh nghĩ ở đó chỉ có người của tôi sao? Ngây thơ quá đấy, còn có mười mấy cao thủ năm đại danh sơn cử đến, chỉ riêng cảnh giới Thiên Thần thôi cũng đã có hơn bốn năm mươi người rồi”.
“Tiêu Chính Văn không lộ mặt thì thôi, chứ chỉ cần anh ta dám ra mặt thì chắc chắn sẽ bị bao vây ở đó”.
Vương Quốc Xương tự tin nói.
Chương 1556: Vua Bắc Lương trở lại
Trên thực tế đúng là như vậy, bề ngoài có thể thấy chỉ có một mình A Hải đến Giang Trung, nhưng thực ra còn có một đám cao thủ nữa mai phục trong đám người.
Nếu Thiên Sơn đã nhìn trúng con đường tài lộc của nhà họ Lãnh thì chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn để chiếm đoạt nó.
Lúc này, đối mặt với bốn vị cao thủ cảnh giới Thiên Thần một sao, lòng Khương Vy Nhan khẽ chùng xuống.
Ngay sau đó, một bàn tay lớn đặt lên vai cô.
Lúc Khương Vy Nhan quay đầu lại nhìn, trên mặt Tiêu Chính Văn đang nở nụ cười tỏ ý khen ngợi.
Kể từ khi Khương Vy Nhan đột phá, cô vẫn chưa lộ diện cho nên cũng không có cơ hội để luyện tập.
Bây giờ chính là cơ hội tốt để Khương Vy Nhan tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.
Thấy ánh mắt khẳng định của Tiêu Chính Văn, tâm trạng của Khương Vy Nhan cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bởi vì Tiêu Chính Văn vẫn đang đeo mặt nạ da người, nên A Hải không nhận ra Tiêu Chính Văn.
Vừa thấy Khương Vy Nhan lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, hắn chế nhạo: "Sao thế, một mình cô mà cũng dám ngăn cản chúng tôi sao? Vô dụng thôi!"
Khương Vy Nhan lạnh lùng nhìn đám người A Hải rồi nói: “Hi vọng các người không hối hận!”
“Ha ha, hối hận?”
A Hải nói xong, đột nhiên chưa tay lên chém về phía Khương Vy Nhan.
Đúng là thực lực của đối phương mạnh hơn hắn, nhưng dựa trên kinh nghiệm của A Hải, Khương Vy Nhan chắc hẳn là loại con gái chưa từng đấu với ai!
Đối với loại người chỉ dựa vào thực lực của cảnh giới Thiên Thần mà không có kinh nghiệm chiến đấu, thì A Hải vẫn nắm chắc phần thắng.
Nhưng dù sao thường ngày, Khương Vy Nhan cũng được Tiêu Chính Văn chỉ dẫn rất nhiều,
Hơn nữa, cô là cao thủ cảnh giới Thiên Thần, sao có thể dễ dàng bị đánh bại được?
Trước khi bị cái tát của A Hải đánh trúng thì Khương Vy Nhan đã giơ chân lên đá mạnh.
“Bụp!”
Cú đá của Khương Vy Nhan đã trúng chính xác vào bụng dưới của A Hải.
A Hải bay ngược về sau trong sự sững sờ.
Hắn không ngờ một cô gái như Khương Vy Nhan lại có tốc độ kinh người đến vậy.
Rầm!
Cả người A Hải đập mạnh xuống đất, hắn kêu lên rồi phun ra một ngụm máu.
Thấy A Hải bị đánh trúng, Khương Vy Nhan làm theo quyền pháp mà Tiêu Chính Văn đã dạy cô, tiến lên một bước, định kết thúc cuộc đời A Hải.
“Hừ! To gan thật!”
Khương Vy Nhan chưa kịp ra đòn chí mạng, một tiếng hừ đã vang lên.
Ngay sau đó, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt A Hải, chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay lên đã hóa giải hoàn toàn đòn tấn công của Khương Vy Nhan, ép Khương Vy Nhan lùi về sau vài bước.
Dù sao Khương Vy Nhan cũng chỉ vừa mới đột phá, cảnh giới của cô vẫn chưa ổn định, sau cú đánh của người kia, máu của cô đã trào ra!
“Hừ! Dám đánh tôi! Hôm nay tôi nhất định sẽ cho cô nếm mùi đau khổ! Người đâu, lên đi!”
A Hải chỉ vào Khương Vy Nhan, người đàn ông mặc đồ đen lạnh lùng cười khẩy, định bước lên phía trước!
“Xẹt!”
Một tia sáng lạnh lóe lên, trên tay người đàn ông mặc đồ đen có thêm một thanh kiếm dài.
Lúc thanh kiếm dài kia chém về phía Tiêu Chính Văn, khoảng không xung quanh đột nhiên rung chuyển.
Một đạo khí kình đột nhiên bắn ra từ phía sau Khương Vy Nhan, va chạm với thanh kiếm dài của tên mặc đồ đen.
“Bùm!”
Một làn sóng khí tản ra, tên mặc đồ đen lùi về phía sau vài bước.
Ngay sau đó, một bóng người cao lớn chắn trước mặt Khương Vy Nhan.
“Cậu Tiêu?”
Lúc này, Tiêu Chính Văn đã cởi bỏ mặt nạ da người và để lộ mặt thật của mình.
Quách Bản Xương nhận ngay ra Tiêu Chính Văn, vội vàng bước lên nhưng khí kình quá mạnh mẽ, khiến ông ta không thể lại gần Tiêu Chính Văn.
“Tiêu Chính Văn?”
Ánh mắt A Hải lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ Tiêu Chính Văn luôn lẩn trốn trong đám người, vậy mà hắn không phát hiện ra.
“Hừ! Cho dù mày có tới thì đã sao? Trận đấu hôm nay, tao vốn là muốn giết mày!”
A Hải nói rồi từ từ lùi lại.
Khi A Hải lùi vào trong đám người, khí tức của bốn vị cường giả cảnh giới Thiên Thần lập tức khóa chặt Tiêu Chính Văn.
Giờ phút này, hầu như tất cả mọi người đều sững sờ, đặc biệt là người dân Giang Trung đều nở nụ cười vui mừng.
Vua Bắc Lương mà bọn họ ngày đêm mong nhớ, cuối cùng cũng trở lại rồi!
Vua Bắc Lương trở lại đồng nghĩa với việc đám người võ tông ức hiếp dân chúng sẽ không thể ngạo mạn như trước nữa.
“Là vua Bắc Lương, thật sự là vua Bắc Lương!”
Trong đám đông, một ông lão tóc trắng cảm động rơi nước mắt.
Lúc này, ngay cả Tần Vũ cũng nở nụ cười kinh ngạc và vui mừng.
Tiêu Chính Văn đã trở lại!
Bây giờ anh xuất hiện trước mặt công chúng, tức là Tiêu Chính Văn không sống ẩn dật nữa.
Hoa Quốc lại có hi vọng rồi!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Long Ngũ cũng phấn khích hét to ba chữ vua Bắc Lương.
Tiêu Chính Văn không chỉ là vị thần trong lòng bọn họ, mà còn là nguồn nuôi dưỡng tinh thần của họ.
Chỉ cần Tiêu Chính Văn ở đây thì quân phá Long sẽ bất khả chiến bại, chỉ cần Tiêu Chính Văn ở đây thì điện Thần Long sẽ đánh đâu thắng đó.
Sự xuất hiện của Tiêu Chính Văn không chỉ tiếp thêm sức mạnh cho người dân cả nước, mà còn khiến cả giới chính trị lấy lại niềm tin và sự tự tin!
“Hừ! Vua Bắc Lương trở lại thì đã sao? Ở trước mặt năm đại danh sơn bọn tao, Tiêu Chính Văn chỉ là con kiến mà thôi!”
A Hải chế nhạo.
Hắn vừa dứt lời, bốn bóng người gần như cùng lúc bao vây lấy Tiêu Chính Văn.
Nhìn thấy cảnh này, A Hải đắc ý cười ha hả.
“Năm đại danh sơn bọn tao công khai cướp