Chiến Thần Bất Bại

Chương 1618


trước sau

Chương 1618

“Lúc đó tôi thật sự cảm thấy rất hụt hẫng, suýt nữa đã tự sát vì chuyện này, bây giờ nhớ lại lúc đó mình ngốc thật, chỉ vì một người đàn ông mà làm thế đúng là không đáng”.

 

“Anh nhìn người đàn ông bên kia đi, tôi thấy anh ta còn dễ nhìn hơn anh bây giờ nhiều”.

 

Lâm Mộng Mộng không hề che giấu hận thù trong lòng mình, nói thẳng mấy lời chế giễu châm chọc.

 

Tiêu Chính Văn lười để ý đến người phụ nữ không biết tên trước mặt, anh xoay người nói với Lý Thừa Vận: “Lúc nãy ông nói sao? Ông là ông trời ở đây à?”

 

“Còn nữa, ông nói công lao của quân Phá Long đều là giả ư?”

 

Tiêu Chính Văn nở nụ cười bình thản, nhưng trong mắt lại hiện lên sát khí ngùn ngụt.

 

Sỉ nhục anh thì không sao, Tiêu Chính Văn cũng không so đo với đám hề này.

 

Nhưng quân Phá Long không thể bị vu oan.

 

Đó là một đội quân thép vô số lần vượt qua chông gai, đắm mình trong biển lửa chiến đấu vì Hoa Quốc.

 

Mỗi người trong số họ đều đáng được kính trọng.

 

Mỗi một người đều cống hiến nhiệt huyết của mình cho đất nước này.

 

Như một vị binh sĩ già của quân Phá Long đã xuất ngũ vì thương tật từng nói: “Sở dĩ trong mắt tôi thường chứa đầy nước mắt là vì tôi cực kỳ yêu đất nước này, yêu mảnh đất này”.

 

Những người như

thế sao có thể để loại người không có học thức như Đông Phương Lăng và Lý Thừa Vận tùy ý hạ thấp, mắng nhiếc?

 

“Ông đây đã nói đấy, thế nào? Cậu muốn đánh người à? Đến đây đi, hai bên mặt ông đây này, muốn đánh thế nào thì cứ đánh, đừng nương tay”.

 

Lý Thừa Vận đưa mặt mình ra, rồi lại rụt đầu lại bật cười thành tiếng.

 

“Cậu nói đúng, ông đây chính là ông trời ở sân bay này. Hơn nữa ông đây có thể nói cho cậu biết, hôm nay ông muốn giúp cậu chủ nhà họ Đông Phương công kích cậu. Cả đời này cậu đừng mơ có thể lấy được hành lý…”

 

“Bốp!”

 

Ông ta chưa nói hết câu, Tiêu Chính Văn đã tát lên mặt ông ta một bạt tai đau điếng.

 

Cả người Lý Thừa Vận bị đánh văng ra xa hơn mười mét.

 

“Phụt!”

 

Lý Thừa Vận còn chưa rơi xuống đất đã nôn ra một ngụm máu lớn.

 

“Cậu… cậu dám đánh tôi ư? Tiêu Chính Văn đánh người! Tiêu Chính Văn ức hiếp người dân!”

 

Lý Thừa Vận vùng vẫy bò dậy, chỉ vào Tiêu Chính Văn lớn giọng hét: “Tiêu Chính Văn, cả sân bay đều có camera, cậu dám đánh tôi, đằng sau ông đây còn có nhà họ…”

“Bốp!”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện