Chương 1622
Thế nên ông ta chỉ đành uy hiếp Lư Phụng Quân.
“Cơ chế nhà nước? Ông còn dám nhắc đến mấy chữ này với tôi à? Được lắm, bây giờ tôi chính thức tuyên bố ông bị đuổi việc. Bắt đầu từ bây giờ ông không còn quan hệ gì với sân bay nữa, đánh chết cho tôi”.
Mặt mày Lư Phụng Quân nhăn nhó, tên Lý Thừa Vận là tên đầu heo.
Chuyện đã đến nước này mà còn không nhìn ra tình hình nữa sao?
Sở dĩ ông ta bảo người đánh Lý Thừa Vận là cho ông ta cơ hội xin lỗi Tiêu Chính Văn.
Chỉ cần xin Tiêu Chính Văn tha thứ thì mọi chuyện sẽ được hóa giải.
Đẩy hết trách nhiệm cho người nhà họ Đông Phương, đến lúc đó chẳng phải ông ta và Lý Thừa Vận có thể không bị tổn thất gì sao?
Nhưng tên ngốc này lại nhắc đến nhà họ Đông Phương để đe dọa Tiêu Chính Văn.
Tiêu Chính Văn là ai cơ chứ?
Là người đã giết Viên Thắng Thiên.
Truyền hình cả nước đều phát sóng trận đấu đó, lẽ nào tên này mù rồi sao?
Bây giờ Tiêu Chính Văn không còn giữ chức vụ gì, chỉ là một người dân bình thường thì có thể là người mà họ có thể chọc vào sao?
Chỉ cần anh tùy ý giơ tay lên là có thể tiêu diệt đám bọn họ, vậy mà tên này còn chạy đến khiêu khích người ta như chó điên.
Lư Phụng Quân run rẩy vì tức giận.
Càng quan trọng hơn là ông
Đáng sợ nhất không phải là đối phương tức giận mắng người mà là đối phương không nói một lời nào.
Ai mà biết Tiêu Chính Văn đang nghĩ gì, đâu thể biết được Tiêu Chính Văn định xử lý họ thế nào.
Lư Phụng Quân sốt ruột sắp khóc đến nơi, dù bây giờ Tiêu Chính Văn đánh ông ta hai bạt tai, ông ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Lư Phụng Quân, tại sao ông lại sa thải tôi, tôi có…”
“Tại sao ư? Hừ! Sa thải ông? Sau ngày hôm nay ông đây sẽ đích thân đến Long Các tạ tội, sa thải ư? Nói thật với ông nhé, có thể giữ được mạng sống thì xem như mạng ông lớn lắm rồi”.
Lư Phụng Quân nước mắt lưng tròng chỉ vào Lý Thừa Vận khàn giọng gầm lên.
Sau khi ông ta chạy đến đây, điện thoại nhận được một tin nhắn bảo sáng sớm mai ông ta tự mình đến Long Các để giải thích chuyện này.
Mẹ kiếp!
Đọc đến hai chữ Long Các, Lư Phụng Quân suýt ngất tại chỗ.
Với chức vụ thấp bé này của ông ta dù trải qua mười đời cũng không có tư cách bước qua ngưỡng cửa Long Các.