Chương 1629
Tần Vũ hỏi với giọng điệu lạnh lùng.
Lý Thừa Vận nghiến răng, căn bản không dám nhận.
Tình thế hiện giờ đã vô cùng rõ ràng, người đàn ông này có thể tuỳ tiện giết người!
“Ông… ông ta!”
Giang Chấn Hoài chỉ tay vào Lý Thừa Vận, không cần đoán cũng biết, ông ta bị đánh thảm nhất, muốn giấu cũng không giấu nổi!
“Giết cả mười đời dòng họ!”
Lý Thừa Vận nghe xong thì ngất luôn tại chỗ.
Giữa giết chín đời trong dòng họ và giết mười đời có sự khác biệt, ngay cả mộ tổ tông cũng bị đào lên, tất cả xương cốt sẽ bị rải hết ra vườn hoang cho bay theo gió!
Từ đó, cả gia tộc này sẽ giống như chưa từng xuất hiện trên thế giới.
Lý Thừa Vận vốn dĩ muốn mượn thế lực của nhà họ Đông Phương để leo lên cao, kết quả còn liên luỵ tới cả tổ tông nhà họ Lý!
“Giang Chấn Hoài, tự hạ ba cấp, tạm thời giữ nguyên chức vụ, không còn chuyện của ông nữa, cút!”
Nghe thấy Tần Vũ nói vậy, Giang Chấn Hoài quỳ dưới đất dập đầu thật mạnh.
Sau đó, ông ấy lại bò tới trước mặt Tiêu Chính Văn, liên tiếp dập đầu nói: “Cảm ơn vua Bắc Lương đã không truy cứu, cảm ơn vua Bắc Lương!”
Hạ ba cấp thật sự rất nặng nề, thế nhưng ít nhất còn giữ lại được mạng sống.
“Cậu Tiêu, chuyện này Thiên Tử có lệnh, tất cả những kẻ có liên quan đều phạt nặng như nhau! Hoa Quốc hổ thẹn với nhà họ Tiêu của cậu, tôi thay Thiên Tử nhận lỗi với cậu Tiêu!”
Tần Vũ quay người đối diện với
Tả Hàng Đồ không khỏi chấn động!
Thay Thiên Tử nhận lỗi với Tiêu Chính Văn ư?
Nghe thấy câu này, Tả Hàng Đồ sợ tới mức cả người đầm đìa mồ hôi lạnh!
“Anh Tần, mau đứng thẳng lên đi, lễ nghi nặng nề như thế tôi gánh không nổi. Thân là người dân của Hoa Quốc, đổ máu hi sinh vì Hoa Quốc vốn dĩ là bổn phận của tôi!”
“Hàng nghìn năm trước, từng có ông Tần anh dũng xông pha. Hiện giờ, nhân dân Hoa Quốc như tôi càng phải biết hi sinh thân mình vì tổ quốc!”
“Chỉ là không thể xúc phạm tướng sĩ quân Phá Long! Mấy trăm nghìn anh hùng trấn thủ nơi xa xôi ngàn cây số, có người nào không phải rời xa bố mẹ, có người nào không phải bỏ lại vợ con?”
“Một lòng nhiệt huyết trung thành bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân, mà công trạng của bọn họ có lẽ chẳng một ai ca tụng, dù cho có chết trên sa trường thì cũng không một ai biết tới tên họ!”
“Thế nhưng, ba chữ quân Phá Long vừa là trung hồn, cũng là lòng trung thành, càng là tín ngưỡng của bọn họ! Nếu như đám người hèn mọn nhà họ Đông Phương không sỉ nhục quân Phá Long thì tôi thật sự cũng chẳng buồn so đo với đám súc vật này làm gì!”