Chương 1632
Lúc này một chiếc Bentley màu đen từ từ chạy đến.
Khi xe dừng hẳn và cửa xe mở ra, một người thanh niên hiên ngang bước xuống.
Sau khi người này xuống xe, ngay phía sau là một người phụ nữ xinh đẹp đeo kính râm cũng bước xuống.
Ánh mắt người xung quanh đều nhìn sang người phụ nữ đó.
Có thể nói người phụ nữ này là một trong những nghệ sĩ hàng đầu nổi tiếng nhất hiện nay – Lý Lộ Lộ.
Sau khi xuống xe, Lý Lộ Lộ khoác tay Đông Phương Ngạo Vũ, cực kỳ khiêu khích liếc nhìn Dương Linh Nhi.
“Ồ, đây chẳng phải là cô chủ nhà họ Dương sao? Trùng hợp thật đấy!”
Lý Lộ Lộ khinh thường nhìn Dương Linh Nhi, cười khẩy nói.
“Trùng hợp ghê”.
Dương Linh Nhi cũng nhìn thẳng vào mắt Lý Lộ Lộ, không hề có ý nhượng bộ.
Từ khi lên mẫu giáo, hai người Lý Lộ Lộ và Dương Linh Nhi đã học cùng lớp.
Từ thuở bé hai người họ luôn đấu đá lẫn nhau, mới đầu thì so xem đồ ai mặc đẹp hơn, sau đó so về ngoại hình, bạn trai, v.v…
Dù sao Lý Lộ Lộ luôn muốn mình phải hơn Dương Linh Nhi về tất cả mọi thứ.
Nhưng tiếc là sau khi ông cụ Dương gia nhập Long Các, mọi sự kiêu ngạo của Lý Lộ Lộ bỗng chốc trở nên không đáng giá.
Đứng trước quyền lực tuyệt đối, những điều kiện vật chất của cô ta đều trở thành trò cười.
Nhất là sau khi Dương Linh Nhi gia nhập Hắc Băng Đài, được huấn luyện trở thành cao thủ cảnh giới chủ soái, hai người cũng không còn gì có thể so sánh nữa.
Mặc dù nhà họ Lý và nhà họ Dương mỗi năm vẫn tổ chức buổi gặp mặt của hai gia đình như trước.
Nhưng điều được quan tâm bàn luận nhiều nhất là sự nghiệp nghệ sĩ của Lý Lộ Lộ và con đường làm quan chức của Dương Linh Nhi.
Sự tương phản này khiến Lý Lộ Lộ cứ ghim chuyện này trong lòng.
Lúc này Đông Phương Ngạo Vũ cũng quan sát đánh giá Tiêu Chính Văn, sau đó lại nhìn Đông Phương Lăng.
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Nhìn thấy mười mấy thi thể nằm dưới đất, mặt Đông Phương Ngạo Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng.
Mặc dù đám người kia đều là tay sai của Đông Phương Lăng, không liên quan
“Anh Ngạo Vũ, hắn … hắn lấy lý do chúng ta sỉ nhục quân Phá Long để giết nhiều người của chúng ta, hơn nữa còn nhục mạ nhà họ Đông Phương”.
Đông Phương Lăng hung hăng chỉ vào Tiêu Chính Văn, nói với Đông Phương Ngạo Vũ.
Vẻ lạnh lùng thoáng qua trong mắt Đông Phương Ngạo Vũ, sau đó hắn nói: “Không ngờ lần đầu tôi và vua Bắc Lương gặp nhau lại trong tình huống thế này”.
“Trước tiên tôi xin giới thiệu, tôi là Đông Phương Ngạo Vũ, người của núi Bắc Nhạc Hoa Sơn”.
Núi Bắc Nhạc Hoa Sơn?
Mặc dù võ tông có rất nhiều tông môn, nhưng tất cả tông môn đều xuất thân từ năm ngọn núi lớn có tiếng.
Hoa Sơn, Tung Sơn, Huệ Mi, Hằng Sơn, Thiên Sơn.
Dù có là Võ Thần Tông cũng xuất thân từ núi Trung Nhạc Sơn.
Về sau, Võ Thần Tông tự lập ra môn phái, sau đó chọn núi Võ Thần để mở sơn môn, lập ra tông phái.
Trở thành tông môn lớn đứng đầu Hoa Quốc.
Còn đệ tử của năm ngọn núi lớn chưa từng bước chân vào thế tục, càng sẽ không công khai mở tiệc lộ mặt như vậy.
Đông Phương Ngạo Vũ nói ra sơn môn của mình mà đã kiêu ngạo như vậy, hắn đang chứng tỏ cho Tiêu Chính Văn thấy thế lực lớn mạnh đằng sau mình.
“Tôi nghe nói lúc nãy cậu làm khó anh Tiêu à?”
Đông Phương Ngạo Vũ quay đầu lại nhìn Đông Phương Lăng.
Nghe Đông Phương Ngạo Vũ hỏi thế, đầu óc Đông Phương Lăng trống rỗng không hiểu gì, rõ ràng là anh ta bảo mình làm thế mà.
Đông Phương Ngạo Vũ không dặn dò gì thì Đông Phương Lăng có bị đá vào đầu cũng không dám đến gây chuyện với Tiêu Chính Văn.
“À thì…”
“Bốp!”
Không để hắn nói hết câu, Đông Phương Ngạo Vũ đã tát một bạt tai vào mặt Đông Phương Lăng.
Cái tát này rất vang.