Chiến Thần Bất Bại

Chương 1658


trước sau

Chương 1658

Nguyệt Ảnh hơi lo lắng quay đầu lại nhìn Miyamoto Kenichi.

 

“Hừ, đây chỉ là trận pháp, không phải cậu ta có thật sự có thể thay trời đổi đất đâu, những thứ này đều là ảo ảnh, không phải thật. Màn chém giết thật sự còn phải dựa vào bản lĩnh thật”.

 

“Nhưng cũng phải thừa nhận Đông Phương Ngạo Vũ khiến sư phụ mở rộng tầm nhìn, trong các cường giả cảnh giới Thiên Vương ở Hoa Quốc lại có cao thủ như vậy, thật khiến Vy Hào chúng ta thấy hổ thẹn”.

 

Lời nói của Miyamoto Kenichi như đánh vỡ sự diệu kỳ trong này.

 

Đồng thời cụ ta cũng không khỏi đánh giá Đông Phương Ngạo Vũ cao hơn.

 

Thảo nào mấy ngọn núi lớn ở Hoa Quốc có thể ảnh hưởng đến đại nạn ở Hoa Quốc mấy lần khiến Hoa Quốc mỗi lần đều có thể tái sinh lại, bên trong cũng không phải không có đạo lý.

 

“Anh có thể biết đây là bản lĩnh gì không? Nói cho anh biết đây chính là trận pháp tuyệt diệu có một không hai của Hoa Sơn Trận Tông, chết trong trận pháp này cũng xem như anh may mắn đấy”.

 

Nói đến đây, Đông Phương Ngạo Vũ bỗng giơ cánh tay trái lên, sau đó lật tay lại.

 

 

 

Khi Đông Phương Ngạo Vũ vung tay lên, cả đỉnh núi Bách Nhật đều rung chuyển, mặt đất vang lên từng tiếng ầm ầm cực lớn.

 

Nhiều tảng đá rơi từ vách núi xuống vì trận rung lắc

khá mạnh.

 

Cảnh tượng này khiến mọi người đều hoảng hốt, ai ai cũng kinh ngạc nhìn Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Dù sao đỉnh núi Bách Nhật chỉ là một đỉnh núi nhỏ không quá bắt mắt trong dãy núi Tần Lĩnh ở phía Tây Long Kinh.

 

Nhưng lại có liên kết với toàn bộ dãy núi.

 

Nơi này rung chuyển thì cả mặt đất ở phía Bắc dường như cũng đang rung lắc.

 

Nhiều chim muông đều hoảng sợ chạy tán loạn như thể sắp có đại nạn.

 

“Đây… đây là làm rung chuyển trời đất sao? Tôi chỉ biết trong thần thoại mới có nhân vật thế này, lẽ nào cường giả cảnh giới Thiên Vương có thể làm được sao?”

 

Tả Hàng Đồ khiếp sợ đến độ mặt mày trắng bệch.

 

Vì ông ta nhìn thấy cả dãy Tần Lĩnh đều đang rung chuyển qua kính viễn vọng.

 

Nếu nói từng đám mây cuồn cuộn lúc nãy chỉ là ảo tưởng thì cả dãy Tần Lĩnh mấy trăm cây số đều đang rung chuyển không thể nào là ảo giác được.

 

“Ừ, đúng thế. Bây giờ tôi cũng tin là thật rồi, hóa ra cảnh giới Thiên Vương cũng có thể đáng sợ như thế. Xem ra trước đây chúng ta là ếch ngồi đáy giếng thật rồi”.

Tần Vũ cười gượng gạo.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện