Chiến Thần Bất Bại

Chương 1672


trước sau

Chương 1672

Thương Nhan Bách thấy Đông Phương Ngạo Vũ bị đánh thảm hại như một con chó chết, mặc dù trong lòng vô cùng thất vọng, nhưng dù gì hắn cũng là đệ tử thân truyền của Hoa Sơn!

 

Nghĩ tới đây, cụ ta vội vàng đứng dậy gào lên: “Tiêu Chính Văn, dừng tay!”

Cho dù thế nào, Đông Phương Ngạo Vũ cũng không thể chết ở Long Kinh, nếu không Hoa Sơn sẽ càng thêm mất mặt.

 

Vì vậy, Thương Nhan Bách mới không màng mặt mũi, đứng lên ngăn cản Tiêu Chính Văn.

 

Thấy Thương Nhan Bách tự đứng lên cầu xin, Đông Phương Ngạo Vũ như nhìn thấy một tia hy vọng.

 

Đông Phương Ngạo Vũ và và người của bốn gia tộc lớn thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Có ông Thương ra mặt, Tiêu Chính Văn còn không nể mặt sao?

 

Dù Đại trưởng lão của võ tông đến thì cũng phải gọi Thương Nhan Bách một tiếng ông Thương!

 

Tả Hàng Đồ nhìn càng thêm thích thú, ước gì Tiêu Chính Văn có thể đấm chết tên khốn Đông Phương Ngạo Vũ.

 

Nhưng sau khi nghe thấy giọng Thương Nhan Bách cắt ngang, ông ta khẽ nhíu mày, quay sang nói với Tần vũ đang đầy vẻ lo lắng: “Lão già kia là ai vậy?”

 

“Câm miệng!”

 

Tần Vũ vội vàng che miệng Tả Hàng Đồ lại, nhỏ giọng nói: “Đó là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục! Ông ăn nói cẩn thận! Tuy thực lực của ông ta không cao, nhưng lại có lai lịch phi phàm, đắc tội với người này tương đương với việc đắc tội với cả Hoa Sơn!”

 

Nghe Tần Vũ nói vậy, Tả Hàng Đồ hít

sâu kinh hãi.

 

Một Đông Phương Ngạo Vũ đã đủ đáng sợ, cả Hoa Sơn thì chẳng phải khiến người ta chết khiếp sao?

 

Lập tức, ông ta nhìn Đông Phương Ngạo Vũ với vẻ không can tâm.

 

Nếu lão già này có lai lịch lớn như vậy thì chắc Tiêu Chính Văn cũng chỉ có thể nhượng bộ thôi.

 

Tả Hàng Đồ nghĩ đến đây liền nắm chặt tay lại.

 

“Ông là ai?”

 

Lúc này, Tiêu Chính Văn quay đầu lại nhìn Thương Nhan Bách, lạnh giọng hỏi.

 

Đồng thời anh nhấc chân lên, dùng lực giẫm mạnh vào mặt Đông Phương Ngạo Vũ, ép mặt hắn vào tảng đá.

 

Vì xương gò má đã nát bét nghiêm trọng nên lúc này khuôn mặt Đông Phương Ngạo Vũ đã biến dạng, nhìn từ xa trông như một quả hồ lô mọc trên cổ.

 

“Tôi là người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục – Thương Nhan Bách! Bây giờ, tôi ra lệnh cho cậu lập tức thả cậu ta ra! Cuộc so tài ngày hôm nay, coi như hòa!”

 

Thương Nhan Bách dùng giọng điệu không hề khách khí để ra lệnh.

 

“Cái gì? Bỏ qua cho hắn ư? Kết thúc hòa?”

 

Tiêu Chính Văn cười khẩy đáp: “Ông là cái thá gì chứ? Người đại diện của Hoa Sơn tung hoành trong giới thế tục thì có thể tùy tiện ra lệnh cho người khác sao?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện