Chiến Thần Bất Bại

Chương 1744


trước sau

“Tiêu Chính Văn! Cậu còn không mau bỏ vũ khí xuống, lẽ vào cậu muốn người dân trong vòng mấy cây số quanh đây chôn theo cậu sao?”

 

Ông Lư thấy Tiêu Chính Văn còn định tiếp chiêu, liền tức giận đến mức râu ria dựng đứng lên cao!

 

Cụ ta không hề quan tâm đến sự an toàn của người dân, quan trọng là giữ được cái mạng của cụ ta!

Uy lực của thanh kiếm này mạnh đến mức nào, trong những người có mặt ở đây, cũng chỉ có ông Lư là biết rõ nhất.

 

Năm đó, cụ ta đã tận mắt chứng kiến vài cao thủ cảnh giới Thiên Vương, cũng như mấy chục nghìn quân binh trong vòng vài dặm gần như đồng thời biến thành sương máu!

 

Sấm sét, gai nhọn đan xen, cộng thêm thanh đao gió vô địch, gần như không gì có thể ngăn cản nổi.

 

Nếu là dao kiếm bình thường thì thì không sao, vấn đề đây là đao gió, có thể đâm đến bất cứ nơi nào.

 

Ông Lư lo lắng đến mức suýt tè ra quần.

 

“Ông bảo tôi hạ vũ khí ư?”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng liếc nhìn ông Lư, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra vẻ giễu cợt.

 

“Tiêu Chính Văn! Lẽ nào cậu vẫn không hiểu nếu trong vòng mấy dặm quanh đây bị sấm sét thiêu đốt thì tất cả mọi người đều sẽ chết hết hay sao? Cậu muốn mọi người chết cùng cậu à?”

 

“Lẽ nào cậu không muốn vợ con mình sống nữa hay sao? Cậu không muốn Tần Vũ và Độ Thiên Chân Nhân sống nữa à?”

 

“Cho dù cậu có ngăn cản thì sao chứ? Cậu ngăn cản nổi sao?”

 

Ông Lư nói xong liền nhảy dựng lên.

 

“Hừ!”

 

Tiêu Chính Văn lạnh lùng giương mắt nhìn Trương Đạo Linh nói: “Thật đáng tiếc, trận pháp của nhà họ Trương các người dù đã truyền thừa mấy ngàn năm, nhưng lại không

đủ tinh hoa! Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt sao? Ha ha ha…”

 

“Đúng là trò cười!”

 

Nhìn thấy Trương Đạo Linh thi triển Tam Tuyệt Trận hoàn chỉnh, Tiêu Chính Văn đột nhiên bật cười.

 

Nhà họ Trương bây giờ quả thực là làm mất mặt trận pháp Tổ Long để lại.

 

Lòng trung hiếu đã giam hãm tâm trí của bọn họ.

 

Thậm chí còn khiến bọn họ không dám nghi ngờ liệu Thiên Địa Nhân Tam Tuyệt Trận này có phải cùng một trận pháp hay không.

 

Vừa dứt lời, kiếm ảnh tập trung dày đặc trên trời như mưa, sấm sét cũng bao phủ bầu trời trong vòng mấy cây số.

 

Trời đất từ bắt đầu rung chuyển nhẹ trở nên trấn động mạnh.

 

Ngay cả Cục cảnh báo địa chấn Giang Trung cũng phải báo động, điều này cho thấy chiêu thức của Trương Đạo Linh mạnh mẽ đến mức nào!

 

“Không xong rồi!”

 

Nhìn thấy uy lực của kiếm, gió, sét đều đã hình thành, ông Lư ngã quỵ xuống đất.

 

Đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ như vậy, đừng nói là một mình Tiêu Chính Văn, cho dù là mười hay trăm người thì cũng có thể làm gì chứ?

 

Hơn nữa, mỗi kiếm ảnh rơi xuống cũng đủ để phá nát những tòa nhà xung quanh.

 

Cộng thêm sức mạnh của sấm sét, ngay cả tòa nhà làm bằng thép cũng lập tức biến thành sắt nóng chảy do nhiệt độ cao của sấm sét.

 

Đao gió lướt qua chỗ nào, chỗ đó không còn sự sống!

 

Chết tiệt!


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện