Lẽ nào cụ ta sống hơn trăm năm qua đều vô ích?
“Thế nào?”
Tiêu Chính Văn nhìn Cừu Vạn Lý, lạnh lùng nói: “Giết ông chỉ cần một con dao quân đội là đủ. Người có thể chết dưới thanh giáo dài Liệt Long màu đỏ đều là cao thủ trên cao thủ, ông không xứng!”
Phụt!
Tiêu Chính Văn vừa nói xong, Cừu Vạn Lý liền phun ra một ngụm máu.
Cụ ta không xứng ư?
“Tiêu… Chính Văn!”
Mặt mũi Cừu Vạn Lý nhăn nhó, trên người bộc phát khí tức.
Trên bầu trời, mây giông cuồn cuộn, lúc này, Cừu Vạn Lý đã tức giận đến cực điểm!
“Vù!”
Một cơn gió lốc đột nhiên thổi qua toàn bộ núi Thương Lĩnh.
“Ông Cừu, đừng!”
Đoàn Hải Long suýt chút nữa thì mắng chửi.
Cơn gió lốc này được tạo ra bởi kiếm khí, tất cả những người dưới cảnh giới Thiên Vương ba sao đều không thể chịu nổi.
Vấn đề là kẻ thù của bọn họ chỉ có một mình Tiêu Chính Văn.
Cơn gió lốc này càn quét sẽ giết chết tất cả người của bọn họ.
Chết tiệt!
Sắc mặt Đoàn Hải Long xanh mét, chẳng trách người cùng thời với Cừu Vạn Lý đều gọi cụ ta là Cừu điên, thằng già khốn kiếp này đúng là một kẻ điên.
Rõ ràng, Cừu Vạn Lý đã bị cơn tức
“Vù vù vù!”
Bất cứ nơi nào kiếm khí đi qua, trên không trung có vô số đầu người bay lên.
“Tiêu Chính Văn, mày phải chết! Tao sẽ xé mày thành từng mảnh!”
Cừu Vạn Lý điên cuồng gầm lên, dùng kiếm chém.
Nhưng Tiêu Chính Văn vẫn đứng nhìn cảnh tượng này một cách thờ ơ, sau đó anh dịch chuyển khiến vô số kiếm khí lao ngược về phía Cừu Vạn Lý.
“Cừu Vạn Lý! Ông thua rồi! Mau dừng tay đi!”
Nhìn thấy hành động liều mạng của Cừu Vạn Lý, Đại trưởng lão vô cùng lo lắng cho Tiêu Chính Văn, ông ta xông lên hét lớn với Cừu Vạn Lý.
Nhưng ngay cả tiếng hét của Đoàn Hải Long, Cừu Vạn Lý cũng không hề để ý tới, thì sao cụ ta có thể để ý tới Đại trưởng lão chứ?
Hôm nay, dù thế nào cụ ta cũng phải giết Tiêu Chính Văn.