Đừng thấy hai người Đoàn Hải Long và Hứa Hoài Viễn ở cùng một cấp bậc mà lầm, thực tế dù có tới hai Đoàn Hải Long ở cùng một chỗ thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Hứa Hoài Viễn!
Tiêu Chính Văn chẳng khác gì phải đối diện với hai nhân vật có cùng đẳng cấp như Đoàn Hải Long cùng một lúc, dù cho anh có cả nghìn thủ đoạn thì đã sao?
Còn có thể so sánh với cao thủ thực sự bên trong danh sơn à?
Đặc biệt khi trận tông vẫn luôn là sự tồn tại bí mật nhất trong số các danh sơn lớn.
Bởi vì thứ mà bọn họ nắm giữ không chỉ ảo diệu mà lực sát thương và uy lực cũng lớn tới độ kinh người!
Có thể nói, đầm nước võ tông Hoa Quốc này sâu không thể lường!
Mà Tiêu Chính Văn lại mới chỉ hiểu biết một góc của khối băng đã tự cho rằng bản thân vô địch thiên hạ.
Ngược lại, cùng với sự hồi phục của thực lực và chiến lực, Tiêu Chính Văn càng trở nên bình tĩnh hơn.
“Hôm nay Tiêu Chính Văn tôi sẽ chết tại nơi này sao? E rằng lại khiến cho mấy người phải thất vọng rồi!”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng lên tiếng.
“Thất vọng ư?”
Hứa Hoài Viễn nghe tới đây thì ngửa đầu cười lớn: “Tiêu Chính Văn, cậu vẫn nói khoác mà không biết ngượng nhỉ, dù cậu có thể giết chết Đông Phương Ngạo Vũ, có thể giết cả Cừu Vạn Lý nhưng ở trước mặt tôi, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là loại tôm tép mà thôi!”
“Dù có là minh chủ của liên minh võ thuật Đoàn Hải Long, cậu hỏi ông ta xem có dám ra tay với tôi
Hứa Hoài Viễn vô cùng cao ngạo chỉ tay vào Đoàn Hải Long.
Nói thật thì Đoàn Hải Long quả thực là không dám!
“Cậu chỉ là một thanh niên vắt mũi chưa sạch, trước đây là bởi vì các danh sơn lớn và cả tiền bối võ tông sống kín tiếng, không có hứng thú với mấy loại công danh giới thế tục nên mới để cậu trở thành vua Bắc Lương của Hoa Quốc, để cậu chiếm lĩnh một phương!”
“Lẽ nào cậu thật sự cho rằng võ tông Hoa Quốc này không có ai? Năm đại danh sợ của chúng tôi không có ai? Ha ha ha… ngây thơ!”
Nói tới đây, Hứa Hoài Viễn đã siết chặt thanh kiếm trong tay, trong ánh mắt ngập tràn vẻ khinh thường.
Lúc Hứa Hoài Viễn cầm thanh kiếm dài trong tay, giữa bầu trời, mây trắng từng tầng từng tầng ùn ùn kéo tới che lấp luôn ánh mặt trời trong nháy mắt!
Bỗng chốc, gió lớn quét qua giống như cả Thương Lĩnh đều đang phát ra tiếng gầm gừ phẫn nộ.
“Cho cậu xem xem cái gì gọi là Kiếm Trảm Thiên!”
Nói tới đây, chỉ thấy Hứa Hoài Viễn chém một nhát kiếm về phía bầu trời, một tia sáng mặt trời chói mắt xuyên qua tầng mây.
“Keng!”
Cùng lúc tia sáng mặt trời đó lao tới, tiếng kiếm kêu cũng vang rền khắp cả ngọn núi.