Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, hàng nghìn người trên đàn tế đều trầm mặc không nói gì thêm.
Thủ lĩnh của trận tông Hoa Sơn đều bại trong tay Tiêu Chính Văn, trong số những người đang có mặt ở đây, còn ai có thể giao đấu với Tiêu Chính Văn chứ?
Nếu như nói hai trận chiến trước đây đều là Tiêu Chính Văn may mắn dành chiến thắng, vậy thì trận quyết chiến với Hứa Hoài Viễn lại là minh chứng tốt nhất về thực lực của Tiêu Chính Văn.
Dù gì Hứa Hoài Viễn cũng khác với Cừu Vạn Lý, lão có nền móng rất sâu, lại là thủ lĩnh của Hoa Sơn!
Chỉ riêng phương diện trận pháp, ngay cả Đoàn Hải Long cũng chỉ xếp phía sau.
Mà Tiêu Chính Văn còn bắt được đệ tử trận tông, đánh bại Hứa Hoài Viễn ở một điểm mà thực lực bản thân tương đối yếu!
Đây là năng lực ở trình độ nào, thiên phú ra sao, còn là thần uy ở mức nào cơ chứ?
“Tiêu Chính Văn, nếu như cậu không muốn chết không toàn thây thì tốt nhất nên thả tôi ra ngay lập tức!”
Tới lúc này, Hứa Hoài Viễn vẫn cảm thấy không cam tâm.
Lão thất bại rồi, hơn nữa còn bại một cách thảm hại và đau đớn!
Thế nhưng, sau lưng lão là cả Hoa Sơn!
Sau lưng Tiêu Chính Văn có gì?
Giới chính trị sao?
Thiên Tử sao?
Ở trong mắt danh sơn, giới chính trị và Thiên Tử có là gì?
Cho
Huống hồ cao thủ trận pháp còn có thể đoạt mạng người ở khoảng cách mấy nghìn dặm!
“Đã tới lúc này rồi mà ông vẫn còn nói mấy lời đe doạ được à?”
Tiêu Chính Văn híp mắt, lạnh lùng quan sát Hứa Hoài Viễn!
“Không phải tôi đang đe doạ cậu mà là tôi đại diện cho Hoa Sơn! Cậu dám giết tôi thì có nghĩa là đang tuyên chiến với Hoa Sơn!”
Hứa Hoài Viễn nôn ra một ngụm máu tươi, run rẩy nói.
Bởi vì cột sống bị đánh gãy, ngay cả hít thở Hứa Hoài Viễn cũng cảm thấy vô cùng khó khăn.
Vậy nên lúc nói chuyện cũng trở nên hổn hển đứt đoạn.
“Ồ? Tuyên chiến với Hoa Sơn sao? Không phải mấy người sớm đã tấn công bất thình lình rồi hả?”
Tiêu Chính Văn nói xong, một tay túm lấy cổ áo của Hứa Hoài Viễn, tay còn lại cầm con dao quân đội năm cạnh đâm thẳng vào phần bụng dưới của Hứa Hoài Viễn!
“Khụ!”