Địa vị của người này ở Tung Sơn rất cao, có thể coi là một nửa chưởng giáo.
Hơn nữa thực lực tuyệt đối chỉ xếp trên Lục Hoài Viễn chứ không có chuyện xếp dưới!
Người này có một ưu điểm trời sinh là bất luận khi nào ở đâu, đối diện với đối thủ nào thì đều hết sức cẩn thận.
“Sư phụ, chúng ta chần chừ không ra tay liệu có để vuột mất Tiêu Chính Văn hay không? Chưởng giáo sư bá bảo chúng ta mang Thiên Sơn Thư Lục trở về mà!”
Thanh niên nhỏ giọng nhắc nhở.
Bạch Diên Vũ khẽ lắc đầu.
Quả thực Tiêu Chính Văn đã thắng liên tiếp ba trận, đặc biệt khi anh tận tay giết chết Hứa Hoài Viễn đã gây chấn động tới tất cả mọi người.
Thế nhưng chấn động và sợ hãi là hai khái niệm khác nhau.
Không ai dám khiêu chiến với Tiêu Chính Văn, không sai.
Thế nhưng Tiêu Chính Văn muốn đi cũng không dễ dàng chút nào.
Chưa nói tới mấy người Đoàn Hải Long, chỉ đại diện của bốn gia tộc lớn cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội vây giết Tiêu Chính Văn này.
Vậy nên Tiêu Chính Văn tuyệt đối khó có thể chạy thoát, bọn họ ít nhất vẫn còn thời gian một giờ nữa, nhiêu đó là đủ để chuẩn bị kỹ càng!
“Sắp xếp hết những thứ còn lại đi, lát nữa chúng ta qua đó vẫn còn kịp!”
Bạch Diên Vũ điềm nhiên nói.
Đối phó với Tiêu Chính Văn bắt buộc phải hết sức cẩn thận mới được, nếu không thì
“Rõ!”
Thanh niên đó nghe xong thì vội vàng chắp tay với Bạch Diên Vũ rồi xoay người đi về phía dưới chân núi.
“Ông Bạch, đối phó với một tên Tiêu Chính Văn mà cũng khiến cho ông phải cẩn thận như vậy sao?”
Lúc này, lại có thêm một người bước ra từ trong rừng cây.
Người này có dáng người cao lớn, mặc một bộ áo dài màu đen, trên mặt còn còn che một lớp mặt nạ đen.
“Môn chủ Võ cũng rảnh rỗi vậy cơ à? Chạy tới nơi này quan sát trận chiến hay là muốn đích thân ra tay giải quyết phiền phức cho tương lai?”
Bạch Diên Vũ thậm chí còn chẳng buồn quay đầu lại.
Chỉ nghe giọng nói cũng đã biết người phía sau lưng chính là Võ Thí Thiên!
Mặc dù ông ta đã từ chối lời mời của Đoàn Hải Long, thế nhưng Tiêu Chính Văn quả thực quá chói mắt, sao Võ Thí Thiên có thể bỏ qua cơ hội để tìm hiểu về đối thủ như này cơ chứ?”
Hôm nay đứng quan sát, Võ Thí Thiên cũng không khỏi gật đầu lia lịa.
Tiêu Chính Văn đã đủ tư cách để trở thành đối thủ của ông ta!