“Tiền bối, chúng tôi không nghe rõ một chữ nào cả… tôi… tôi bị điếc bẩm sinh”.
“Ông Nhạc… tôi… tôi bị câm điếc, tha mạng!”
Cộp!
Tất cả người trên cả đàn tế bỗng chốc quỳ rạp xuống.
Vấn đề là họ thật sự bị oan, ai mà ngờ được Nhạc Trung Kỳ bỗng nói ra nhiều bí mật như thế, thậm chí không cho họ có thời gian tránh né.
“Bất kể các người có hiểu rõ tình hình hay không, hôm nay người xuất hiện ở đỉnh núi này đừng hòng sống sót rời khỏi đây”.
Bà cụ lạnh lùng nói như thể đang nói với hàng nghìn con kiến thấp cổ bé họng chứ không phải đang nói chuyện với hàng nghìn người.
“Tiền bối, chuyện này…”
Đại trưởng lão chưa nói hết câu, đôi mắt Đinh Phụng Kiều bỗng lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
Dù là Đại trưởng lão cũng sợ hãi lùi về sau mấy bước khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của bà lão.
“Người nên chết thì không thể sống”.
Bà lão chống cây gậy đầu rồng tiến đến trước một bước.
“Phụt!”
Trong thoáng chốc ba hàng đệ tử võ tông quỳ phía trước đều nổ tung thành một màn sương máu.
Hai tay Đoàn Hải Long ôm đầu, co ro thành một cục ở dưới đất.
“Bọn tôi… bọn tôi liều mạng với bà già điên này!”
Đám người còn lại thấy Đinh Phụng Kiều ra tay độc ác như thế, ai nấy cũng đều rút vũ khí trong tay ra để giành lấy một cơ hội sống.
Nhưng họ còn chưa kịp ra tay thì thấy Nhạc Trung Kỳ chậm rãi giơ cánh tay trái lên, ngón trỏ nhẹ nhàng chỉ về phía trước.
“Ầm!”
Lại thêm một màn màn sương máu nổ tung nữa.
“Đám các người dám bắt nạt vợ tôi ngay trước mặt ông đây à? Có tin
Giọng Nhạc Trung Kỳ lạnh như băng, sát khí bốc lên ngùn ngụt bao trùm lấy cả núi Thương Lĩnh.
“Người nhà họ Trương đang ở đâu? Còn không đến nhận tội nữa thì bà già này sẽ đích thân đến Thiên Sơn đấy”.
Đinh Phụng Kiều chẳng hề để tâm đến những người võ tông này, cứ thế lớn tiếng hét về hướng Tây Bắc.
Vừa dứt lời một giọng nói già nua vang lên từ dưới chân núi: “Trương Trấn Viễn nhà họ Trương… nhà họ Trương đến nhận lỗi với hai vị tiền bối, xin hai vị giơ cao đánh khẽ”.
Dứt lời, một ông lão tóc bạc nhanh chân đi đến đỉnh núi.
“Ông là người sai khiến đám khỉ này giết Tiêu Chính Văn à?”
Nhạc Trung Kỳ xoay người lại nhìn ông lão tóc bạc nói.
“Là… là tôi…”
“Bốp!”
Ông lão tóc bạc chưa nói hết câu, Nhạc Trung Kỳ đứng cách đó một khoảng xa đã vung tay tát mạnh khiến nửa bên mặt của ông lão tóc bạc bị lệch sang một bên.
Cụ tổ nhà họ Trương – Trương Trấn Viễn từng vang danh một thời lại chẳng dám nói một tiếng nào.
“Nhà họ Trương ông rất giỏi nhỉ? Giết người nhà họ Trương ông thì thế nào? Nói!”
Nhạc Trung Kỳ bỗng nổi giận, hai hàng lông mày dài nhảy múa trong gió, ánh mắt lạnh băng nhìn Trương Trấn Viễn tức giận quở trách.