“Nếu người võ tông uống thì có thể tăng thực lực. Nhưng thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan cực kỳ khó tìm, đây cũng là một trong những nguyên nhân tại sao địa vị của Dược Vương Cốc được kính trọng trong võ tông như thế”.
“Tôi lo thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan mà Đại trưởng lão đem đến tặng không phải là phương thuốc thật, thế nên mới mời cô Khương giải quyết”.
Khương Vy Nhan cau mày suy xét một lúc lâu.
Nếu nói đến mấy phương thuốc đại loại như thế này thì Khương Vy Nhan vẫn là một người ngoài.
Nhất là mấy bài thuốc của võ tông, có bản chất khác biệt rất nhiều so với thuốc Đông y truyền thống.
Rất nhiều cách sử dụng dược liệu không hề liên quan đến nhau.
Thậm chí vài loại thuốc có dược tính khắc chế lẫn nhau.
Nhưng kỳ lạ là chỉ cần sử dụng đúng các bài thuốc trong võ tông thì lại có hiệu quả hơn công thức y học nhiều.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Khương Vy Nhan vẫn nghĩ đến Lưu Sùng Hằng.
Dù sao Thanh Vân Tông cũng là tông phái về dược, mặc dù danh tiếng trong dược tông của Lưu Sùng Hằng không bằng dược sư Hoàng nhưng ít nhất cũng xem như là người trong ngành.
“Ông cụ, bảo ông ta vào đi, dù thế nào cũng không thể từ chối người lặn lội đường xa mấy trăm cây số để đến đây”.
Sau đó Khương Vy Nhan lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Lưu Sùng Hằng.
Dạo gần đây, Lưu Sùng Hằng đang nghiên cứu một loại thuốc mới có thể chống ung thư, nhưng tiến độ lại cực kỳ chậm.
Một
Mặt khác là phương thuốc của Thanh Vân Tông có hạn, tự nghiên cứu và chế thuốc đâu có dễ như trong tưởng tượng.
Nhận được tin nhắn của Khương Vy Nhan, mới đầu Lưu Sùng Hằng không để ý, nhưng khi ông ta nhìn thấy mấy chữ thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan thì mắt không khỏi lóe lên tia sáng.
Vãi!
Phương thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan không chỉ là người trong võ tông trông mòn cả mắt mà ngay cả người của dược tông và y tông cũng tha thiết ước mơ.
“Môn chủ, ông… ông đang nghĩ đến cách giải quyết của phương thuốc này sao?”
Mấy đệ tử Thanh Vân Tông bên cạnh thấy mắt Lưu Sùng Hằng bỗng lóe sáng thì ghé đến hỏi.
“Hừ, cách giải quyết ư? Có thuốc Bát Cực Tục Mệnh Đan thì còn nghiên cứu thuốc gì nữa? Mọi người cứ đợi ở đây, tôi đi một lát rồi về”.
Dứt lời, Lưu Sùng Hằng không giải thích nhiều bèn chạy thẳng đến biệt thự nhà họ Tiêu.
Lúc này Đại trưởng lão đã được Độ Thiên Chân Nhân dẫn vào phòng khách.
Thấy Khương Vy Nhan, Đại trưởng lão lập tức cúi đầu chào: “Sếp Khương, tôi đường đột rồi. Trước đây Dược Vương Cốc tôi có làm gì sai thì mong sếp Khương lượng thứ”.