Chiến Thần Bất Bại

Chương 1877


trước sau

Dược sư Hoàng không thèm để ý đến Lưu Sùng Hằng, bước nhanh đến chỗ sô pha, cẩn thận quan sát Tiêu Chính Văn: “Cậu Tiêu trúng độc lúc nào, mọi người biết không?”

 

“Chuyện này…”

 

Độ Thiên Chân Nhân và Khương Vy Nhan cùng lắc đầu.

 

“Nói thật chất độc mà cậu Tiêu trúng có lẽ là một loại độc mãn tính. Tuy nhiên, trong quá trình đó, cậu Tiêu đã đánh nhau với người khác, vì vậy chất độc nhanh chóng lan truyền khắp cơ thể. Bây giờ tôi cũng khó mà cứu giúp!”

 

Dược sư Hoàng nhíu mày, đi đi lại lại.

 

Nếu Tiêu Chính Văn bị trúng độc hơn tám tiếng đồng hồ thì với tình hình hiện tại của anh, cho dù là thần tiên giáng trần cũng không có cách nào cứu chữa!

 

“Ý của môn chủ Hoàng là người hạ độc cố ý phái sát thủ đến để ép Tiêu Chính Văn ra tay để đạt được mục đích giết người sao?”

 

Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng hỏi.

 

“Đúng vậy, đối phương biết rất rõ đặc điểm của loại độc này, nếu tôi không nhầm thì người hạ độc có lẽ là nhà họ Lạc của Thiên Thần Tông! Loại độc này có nguồn gốc từ Thiên Thần Tông!”

 

“Những người khác hoàn toàn không biết người trúng loại độc này nếu chiến đấu với người khác trong thời gian ngắn sẽ đẩy nhanh độc tố lan rộng và sẽ giết chết người đó!”

 

“Trên thực tế, cho dù cậu Tiêu được cứu sống thì cũng phải mất một thời gian dài mới có thể hồi phục, trong thời gian này, cậu Tiêu không thể chiến đấu, nếu không, một khi độc lại phát tác thì khó mà bảo toàn tính mạng!”

 

Dược sư Hoàng vừa nói, vừa kéo mí mắt của Tiêu Chính Văn lên kiểm tra, rồi lại bắt mạch.

 

“Nhà họ Lạc? Từ trước đến nay, chúng tôi không có ân oán gì với nhà họ Lạc, tại sao bọn họ lại làm như vậy chứ?”

 

Khương

Vy Nhan khó hiểu hỏi.

 

“Nói rõ hơn, có lẽ chuyện này phải trách Dược Vương Cốc chúng tôi. Ba năm trước, tôi từng đồng ý với nhà họ Lạc rằng nếu nhà họ Lạc giao công thức thuốc giải của Thiên Độc Tán cho Dược Vương Cốc thì Dược Vương Cốc sẽ giao phương thức luyện Bát Cực Cục Mệnh Đan cho nhà họ Lạc!”

 

“Chỉ là ba năm trôi qua, tôi đã quên mất giao ước với nhà họ Lạc, hôm nay lại giao phương thuốc luyện đan cho cô, có lẽ bọn họ muốn dùng tính mạng của cậu Tiêu để ép cô giao phương thức luyện đan ra!”

 

“Nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, với tình trạng hiện tại của cậu Tiêu, ít nhất vẫn có thể cứu chữa”.

 

Dược sư Hoàng vừa nói vừa biết ra một đơn thuốc, đưa cho Độ Thiên Chân Nhân: “Độ Thiên Chân Nhân, phiền ông trở lại Dược Vương Cốc, bảo đệ tử của tôi điều chế thuốc giải theo đơn thuốc này!”

 

Độ Thiên Chân Nhân cầm lấy đơn thuốc, cau mày nói: “Không thể lấy nguyên liệu từ tiệm thuốc trong thành phố sao? Đi tới Dược Vương Cốc rồi về ít nhất cũng phải mất hơn một tiếng, cứu người như cứu lửa, không thể chậm trễ được!”

 

“Độ Thiên Chân Nhân, dược liệu ở hiệu thuốc trong thành phố không đủ thanh kiết, thuốc cũng không đủ mạnh. Hơn nữa, ngoại trừ người của Dược Vương Cốc chúng tôi ra thì không ai biết điều chế loại thuốc giải này, vì vậy chúng ta không còn lựa chọn nào khác!”

 

Dược sư Hoàng nghiêm mặt nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện