Thời gian nhanh chóng trôi đi, chớp mắt đã đến nửa đêm.
Mấy người dược sư Hoàng đang chờ đợi tin tức trong sảnh lớn đều nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc này, Khương Vy Nhan đột nhiên vội vàng chạy xuống.
“Không hay rồi, Tiêu Chính Văn… anh ấy nôn ra máu!”
Khương Vy Nhan lo lắng hét lên.
Đám người dược sư Hoàng vội vàng đứng dậy, đi nhanh về phía phòng ngủ của Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn đang nôn ra máu đen.
Thấy vậy, dược sư Hoàng thở phào nhẹ nhõm: “Cô Khương không cần lo lắng, nôn hết máu đen ra thì cậu Tiêu sẽ có thể khỏi bệnh!”
Nói xong dược sư Hoàng lấy thêm hai cây kim châm bạc ra, dùng sức đâm vào hai huyệt đạo của Tiêu Chính Văn.
“Phụt!”
Ngay khi cây kim châm bạc của dược sư Hoàng đâm vào huyệt đạo của Tiêu Chính Văn, Tiêu Chính Văn liền phun ra một ngụm máu lớn.
Mấy người Khương Vy Nhan căng thẳng nhìn Tiêu Chính Văn và dược sư Hoàng, ngay cả Lưu Sùng Hằng cũng không dám nói nửa lời.
Sau khi phun ngụm máu đen này ra, tình trạng của Tiêu Chính Văn ổn định hơn rất nhiều.
Khương Vy Nhan cúi đầu nhìn Tiêu Chính Văn trên giường bệnh, lúc này sắc mặt xanh đen của Tiêu Chính Văn đã trở nên hồng hào.
“Chồng ơi!”
Khương Vy
Tiêu Chính Văn cũng từ từ mở mắt liếc nhìn những người xung quanh.
“Tôi… Tôi đang ở đâu?”
Tiêu Chính Văn vừa tỉnh lại, đầu óc trống rỗng.
“Cậu Tiêu, cậu bị trúng độc. Hiện giờ cậu đang ở trong phòng ngủ của nhà mình. Mặc dù đã giải được độc, nhưng cậu cần tĩnh dưỡng một thời gian vì cậu trúng độc quá nặng!”
Dược sư Hoàng vừa nói vừa bắt mạch cho Tiêu Chính Văn.
Lúc này, Tiêu Chính Văn không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng thể lực vẫn chưa hồi phục.
“Cảm ơn môn chủ Hoàng!”
Tiêu Chính Văn quay sang nhìn dược sư Hoàng.
Dược sư Hoàng khẽ cười nói: “Cậu Tiêu, đây là việc chúng tôi nên làm. Tuy rằng thực lực của cậu cực kỳ cao, nhưng trong võ tông, đặc biệt là dược tông có quá nhiều cao thủ về độc dược, ngay cả cường giả cảnh giới Thiên Thần nhiều khi cũng khó mà thoát thân!”