Khương Vy Nhan nghe vậy liền đứng dậy nói với Độ Thiên Chân Nhân: “Độ Thiên Chân Nhân, dẫn anh ta đến phòng khách đợi tôi!”
“Được!”
Độ Thiên Chân Nhân đáp rồi quay người rời đi.
Không lâu sau, Khương Vy Nhan chậm rãi bước xuống cầu thang.
Ra tới phòng khách, lúc này, một thanh niên hai mươi bốn tuổi đang ngồi trên sô pha uống trà với vẻ mặt tự mãn.
Nhìn thấy Khương Vy Nhan từ trên lầu đi xuống, hắn cũng không đứng dậy mà cười khẩy nói: “Cô là Khương Vy Nhan đúng không? Nếu tôi đoán không nhầm thì Tiêu Chính Văn bây giờ đang bất tỉnh, bước nửa chân vào Quỷ Môn Quan rồi nhỉ?”
“Anh!”
Khương Vy Nhan không ngờ Lạc Thiên Vũ lại thẳng thắn đến vậy, thậm chí còn không thèm diễn kịch.
“Chính nhà họ Lạc các người đã đầu độc chồng tôi đúng không?”
Khương Vy Nhan lạnh lùng hỏi.
“Ồ, chuyện này không còn là bí mật gì nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi. Chỗ tôi có thuốc giải! Nếu Tiêu Chính Văn uống thuốc giải trước khi trời sáng thì có thể sẽ được cứu sống, nếu chậm một khắc thì ngay cả Đại La Kim Tiên cũng không cứu nổi đâu!”
Lạc Thiên Vũ ngạo nghễ nói với Khương Vy Nhan.
“Dám hạ độc cậu Tiêu, còn dám chủ động đến cửa khiêu khích, gan của cậu cũng không nhỏ nhỉ!”
Độ Thiên Chân Nhân lạnh lùng nói.
Lạc Thiên Vũ liếc nhìn Độ Nhiên
“Nếu các người biết điều thì lập tức giao phương thức điều chế Bát Cực Tục Mệnh Đan ra đây, nếu không, đừng nghĩ đến chuyện lấy được thuốc giải!”
Lạc Thiên Vũ vừa dứt lời, Độ Thiên Chân Nhân đã giơ tay tát mạnh một bạt tai.
Một âm thanh giòn giã vang lên, Lạc Thiên Vũ bị Độ Thiên Chân Nhân tát bay ra hơn năm mét, lăn thẳng ra cửa.
Bay luôn hai chiếc răng cửa.
Không dễ dàng gì mới gượng dậy khỏi mặt đất thì cái tát thứ hai của Độ Thiên Chân Nhân lại giáng xuống.
“Bốp!”
Cơ thể Lạc Thiên Vũ bắn ra như viên đạn đại bác, đập vào cầu thang.
Đầu Lạc Thiên Vũ chảy máu ròng ròng.
“Các người… các người dám đánh tôi? Trong tay tôi có thuốc giải…”
Hắn còn chưa kịp nói xong, Độ Thiên Chân Nhân lại tát tiếp, khiến hắn gục xuống đất.
“Phụt!”