Những bệnh nhân này quả thực giống như những gì báo chí nói, toàn thân đều đang chảy ra máu mủ màu đen, hơn nữa làn da và bắp thịt đều đã thối rữa hết cả.
Khiến cho người ta không dám nhìn thẳng!
“Cô Khương, bọn họ đáng thương quá, hay là chúng ta thử dùng Bát Cực Tục Mệnh Đan trước xem sao?”
Lưu Sùng Hằng nhíu mày nói.
“Ừ, cũng được, nếu như không được thì chúng ta lại nghĩ cách khác!”
Khương Vy Nhan gật đầu nói với Lưu Sùng Hằng.
Lưu Sùng Hằng vội vàng lấy ra một chiếc bình sứ nhỏ, đổ từ bên trong ra mười mấy viên Bát Cực Tục Mệnh Đan rồi bảo y tá mang tới cho mình một chút nước sôi.
Cô bỏ Bát Cực Tục Mệnh Đan dung hoà hoàn toàn vào trong nước sôi, sau đó mới bảo người cho những bệnh nhân nặng nhất uống chỗ thuốc này.
Để tăng cường hiệu quả thuốc, Lưu Sùng Hằng còn đặc biệt dung hoà thêm mấy viên đan dược, đích thân bôi lên trên cơ thể của những bệnh nhân này.
Trong đêm hôm đó, số bệnh nhân có bệnh tình nghiêm trọng nhất kia đã có những chuyển biến tốt đẹp vô cùng rõ rệt.
Hơn nữa trên người cũng không còn chảy máu mủ, chỉ trong một buổi chiều đã thu được hiệu quả tốt như vậy, điều này lập tức thu hút sự chú ý của các bệnh viện!
Sáng ngày hôm sau, mấy bệnh nhân đó đã hoàn toàn bình phục.
Tin tức này lan ra khắp thành phố Thiên Phủ rất nhanh, thậm chí ngay cả chủ tịch thành phố La Trường Minh cũng trực tiếp tìm đến.
Nhìn thấy đám người túm tụm xung quanh một người đàn ông trung niên chừng hơn bốn mươi tuổi cùng bước vào phòng bệnh, Khương Vy Nhan khẽ nhíu mày.
Bởi vì bên trong đám người lại có một gương mặt vô cùng quen thuộc với cô – Lạc Thiên Vũ!”
“Chủ tịch La, theo tôi được biết, phương thuốc dùng để cứu người có tên là Bát Cực Tục Mệnh Đan! Bên trong thành phố Thiên Phủ hiện giờ có nhiều người nhiễm bệnh như vậy, tôi thấy, chi bằng bảo sếp Khương thể hiện trái tim nhân từ bằng cách hiến tặng phương thuốc để cứu muôn dân ra khỏi kiếp
Lạc Thiên Vũ đi tới giữa phòng nói lớn tiếng ngay trước mặt Khương Vy Nhan và các môn chủ dược tông.
Lời này vừa mới thốt ra, gần như tất cả mọi người đều hiểu được ý của Lạc Thiên Vũ.
Thế nhưng chỉ cần là người của dược tông thì có ai là không nhòm ngó tới Bát Cực Tục Mệnh Đan?
Nếu như có thể tận dụng cơ hội này mà nhìn một lần thì cũng coi như chuyến đi tới thành phố Thiên Phủ không hề tốn công vô ích!
Vậy nên dù mọi người đều hiểu yêu cầu của Lạc Thiên Vũ vô cùng quá đáng thì căn bản cũng chẳng có ai đứng ra nói đỡ lời cho Khương Vy Nhan.
“Ừ! Nói rất có lý, nếu như hiến tặng phương thuốc thì thành phố có thể cử người sản xuất với số lượng lớn, rất nhanh có thể giải quyết vấn đề nguy hiểm tới tính mạng! Sếp Khương, không biết ý của cô thế nào?”
La Trường Minh và Lạc Thiên Vũ kẻ tung người hứng nói.
“Cái gì?”
Không đợi Khương Vy Nhan đáp lời, Lưu Sùng Hằng là người đầu tiên đứng ra nhìn Lạc Thiên Vũ và La Trường Minh, nói: “Mấy người đang có ý gì? Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi giao nộp phương thuốc chứ?”
“Hơn nữa, dù có là vì cứu người thì chúng tôi cũng có thể tự mình chế luyện, không cần người khác phải giúp đỡ!”
Nghe thấy lời này, lông mày của Lạc Thiên Vũ khẽ chuyển động, hắn lạnh lùng cười nói: “Tôi khuyên mấy người vẫn nên giao nộp phương thuốc đó ra đi, chuyện này ảnh hưởng tới tính mạng của cả trăm nghìn người ngoài kia!”
“Hơn nữa, đây không phải lời thỉnh cầu của nhà họ Lạc chúng tôi với mấy người mà là yêu cầu của quốc gia!”