Chết thì cũng chẳng sao, vấn đề là ngộ nhỡ Tiêu Chính Văn cũng bỏ mạng tại Lôi Hải, hai người bọn họ mà chết thì sẽ không có thêm ai biết về bí mật của gò đất Côn Luân nữa.
“Mùng bảy tháng bảy, ngày đại nạn sấm sét, sức mạnh của Lôi Hải sẽ giảm một nửa, tin rằng với năng lực của Tiêu Chính Văn thì chắc hẳn có thể giữ được tính mạng, chỉ cần vượt qua được Lôi Hải thì cậu ấy có thể phá kén hoá bướm được rồi!”
“Hy vọng lựa chọn lần này của hai vợ chồng chúng ta là chính xác!”
Giọng nói của Nhạc Trung Kỳ vô cùng trầm thấp.
Từ thời Hồng Vũ Đại Đế tới nay, Nhạc Trung Kỳ vẫn luôn phụng mệnh bảo vệ gò đất Côn Luân.
Ngày mai chính là ngày mà cụ ấy được giải thoát, cũng là ngày cụ ấy đánh cược tình mạng mình với ông trời!
“Nhìn khu rừng cổ sâu hun hút này lần cuối đi, ngày mai hai người chúng ta sẽ được giải thoát!”
Đinh Phụng Kiều ngược lại nở một nụ cười nhẹ nhõm.
Nếu đã đưa ra quyết định thì kết quả chỉ có thể giao cho ông trời sắp đặt!
Như thế gọi là đã cố hết sức, đành nghe theo lệnh trời!
“Cũng tốt, chôn xương trong ngọn núi thần này, bà với tôi không hề uổng phí đời này!”
Nhạc Trung Kỳ cũng nở một nụ cười thoải mái.
Tất cả đều vì Hoa Quốc!
Một đêm tĩnh lặng, mãi tới sáng sớm ngày hôm sau sương mù vẫn bao phủ dày đặc, thậm chí với thị lực của Tiêu Chính Văn cũng không nhìn rõ sự vật ở cách bên ngoài một mét.
“Ông Nhạc, tại
Tiêu Chính Văn nhíu mày hỏi.
“Thật ra đây căn bản không phải là sương mù mà là tà khí, không có cách nào đếm được có bao nhiêu sinh linh đã chết bên trong Lôi Hải Côn Luân, chỉ cần đặt chân đến Lôi Hải thì chỉ còn đường chết mà thôi!”
“Lâu như vậy rồi, tử khí thành hung nên màn sương mù lớn như vậy mới xuất hiện! Đã chuẩn bị xong chưa?”
Nhạc Trung Kỳ hít sâu vào một hơi, nói.
“Có thể xuất phát bất cứ lúc nào!”, Tiêu Chính Văn nghiêm túc nói.
Nhạc Trung Kỳ gật đầu nói: “Đi ra ngoài đợi tôi!”
Nói xong, Nhạc Trung Kỳ đi tới nơi ở của Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long.
Trước lúc mở cửa phòng, hai quốc lão thật ra đã đứng bên ngoài ô cửa sổ từ lâu, mắt rưng rưng lệ trông về phía ba người trước cửa.
“Hai vợ chồng chúng tôi hôm nay ra đi e rằng sẽ không trở về nữa, khu vườn nhỏ này coi như di vật để lại cho ông cháu bốn người, còn nữa, chỗ này có quyển sách có thể cho trẻ con đọc thuộc!”
“Cũng coi như hai vợ chồng chúng tôi không tới thế gian này vô ích!”
Nhạc Trung Kỳ đặt quyển sách cổ vào trong tay Giang Vạn Long, điềm nhiên nói.
“Ông Nhạc! Ông… ông và bà, lẽ nào…”