“Hơn nữa vợ Tiêu Chính Văn là Khương Vy Nhan, mặc dù chưa từng bước ra sa trường giết giặc nhưng lại là người đứng đằng sau để Tiêu Chính Văn không phải lo lắng gì cũng là công lao rồi, không thể không tính chứ?”
Đại trưởng lão võ tông sầm mặt, lời nói cực kỳ sắc bén.
Hai vị ở Long Các cũng đứng lên nói: “Sắc phong cho người thân của Tiêu Chính Văn có thể khích lệ lòng quân nhân, nếu Tiêu Chính Văn chết, người thân của cậu ấy không được sắc phong thì thử hỏi sau này còn ai cống hiến cho đất nước nữa”.
Trưởng lão tông miếu cũng đứng lên nói: “Sắc phong người thân của Tiêu Chính Văn không làm trái chế độ của tổ tiên, hơn nữa lúc lâm chung Thiên Tử cũ cũng có di ngôn phải có ưu đãi hậu hĩnh cho người có công lao lớn với đất nước”.
“Chỉ có như thế mới có thể khuyến lệ ý chí của các chiến sĩ Hoa Quốc, được hàng triệu người dân ủng hộ, lẽ nào các vị không hiểu đạo lý đơn giản này sao?”
“Hay là các người cam lòng làm con chó cho bốn gia tộc lớn, một lòng muốn hãm hại người thân của Tiêu Chính Văn?”
Trưởng lão tông miếu hùng hổ nói toát ra áp lực vô hình, mấy người lên tiếng lúc nãy sợ hãi quỳ xuống đất.
Trưởng lão tông miếu có quyền tiền trảm hậu tấu với tất cả quan chức dưới chức Vương Tước.
“Người nào dám động vào người thân của vua Bắc Lương thì võ tông tôi sẽ giết cả gia tộc”.
Đại trưởng lão võ tông đập bàn tức giận nhìn các quan chức trong đại điện.
“Các vị trưởng lão, chúng tôi chỉ nói lên tiếng lòng của mình thôi,
Một ông lão tóc bạc bước ra từ trong đám quan chức già, cứng rắn nói.
Trong thoáng chốc, hàng ngũ quan chức trong Thiên Tử Các đã chia thành hai phe, mọi người cố chấp khăng khăng giữ ý kiến của mình, liên tục tranh cãi.
Thấy thế Thiên Tử cũng không khỏi lắc đầu.
Nhưng những người này đại diện cho bốn gia tộc lớn hay thế lực đối địch với Tiêu Chính Văn cũng thế thôi, cuối cùng Hoa Quốc cũng phải cần một tiếng nói đồng lòng.
Việc quyết định đối đãi như thế nào với người thân của Tiêu Chính Văn vô cùng quan trọng, càng không thể qua loa.
Đúng lúc này, cánh cửa đại điện Thiên Tử Các mở ra, hai ông lão một trước một sau bước vào.
Giang Vạn Long, Tần Hán Quốc?
Nhìn thấy hai người này, tất cả mọi người đều lập tức im lặng.
“Chào Thiên Tử!”
“Chào Thiên Tử!”
Hai vị các lão cúi người chào Thiên Tử.
“Hai vị các lão? Các ông…”
Giang Vạn Long ngẩng đầu lên nói: “Thiên Tử, hai vợ chồng ông Nhạc đã qua đời. Trước khi lên đường, vua Bắc Lương có để lại di ngôn”.
“Ồ? Tiêu Chính Văn nói gì?”
Thiên Tử nhíu mày hỏi.