Tiêu Chính Văn quỳ lạy thi thể hai vợ chồng Nhạc Trung Kỳ một lúc mới đứng lên tiếp tục đi vào sâu hơn.
Băng qua khu vực Lôi Hải rồi tiếp tục đi về trước không đến ba cây số nữa, Tiêu Chính Văn cảm nhận được sự sống dồi dào.
Đất đá và cát màu xám tro xung quanh dần biến mất, phía trước xuất hiện một rừng cây lớn, hơn nữa hàng trăm loài thú đang chen chúc giữa rừng cây, ngay cả Tiêu Chính Văn cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Quả nhiên như Nhạc Trung Kỳ đã nói, càng đi về phía lăng mộ của Đế Tuấn thì càng cảm nhận được sự sống.
Tim rồng Bạch Long thiên về sinh tử!
Lúc nãy đi ngang qua Lôi Hải, Tiêu Chính Văn đã trải qua cái chết, mà lúc này mọi thứ trước mắt đều là sự sống.
Sự lặp đi lặp lại của sinh tử mới là sự bắt đầu của luân hồi.
Lúc này Tiêu Chính Văn nhớ lại quá trình mình đi đến đây, sự sống và cái chết đan xen lẫn nhau dường như đang đưa đến một thông điệp nào đó cho Tiêu Chính Văn.
Chỉ là Tiêu Chính Văn không thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong chốc lát, chỉ có một khái niệm rất mơ hồ thôi.
Nói đến cũng thấy lạ, trong gò đất Côn Luân dường như không phân biệt ngày và đêm.
Tính thời gian thì lúc này hẳn đang ở ngưỡng mặt trời lặn, nhưng trong gò đất Côn Luân lại vẫn sáng như ban ngày.
Ánh mặt trời chiếu rọi thiêu đốt mặt đất, xung quanh chẳng hề có lấy một ngọn gió, môi trường khắc nghiệt này cũng khiến gò đất Côn Luân trở nên vô cùng kỳ quái.
Mãi đến vài tiếng đồng hồ sau, Tiêu Chính Văn lại băng qua một ngọn núi, một cung điện vô cùng nguy nga hiện ra trước mắt.
Cung điện này đều được xây
Tiêu Chính Văn không do dự bước vào trong đại điện.
Vừa bước vào đại điện, một luồng khí lạnh ập đến trước mặt Tiêu Chính Văn.
Đây là tử khí thật sự, đó là sự lạnh lẽo bắt nguồn từ tận đáy lòng của con người, cũng là nỗi sợ hãi với cái chết.
Đi qua điện trước, trên tường có khắc rất nhiều chữ triện thời xa xưa.
Chữ viết trên đó khác hoàn toàn với chữ viết hiện nay.
Cũng may chữ viết này không khác gì chữ trong Thiên Sơn Thư Lục nên Tiêu Chính Văn vừa đọc vừa thầm cảm thấy ngạc nhiên.
Trên này lại ghi chép những chuyện xưa giữa vua Thuấn và vua Nghiêu.
Hóa ra việc nhường ngôi mà mọi người thường nói không hề tồn tại.
Năm đó vì tranh giành ngôi vị mà vua Thuấn đã bảo người nhốt vua Nghiêu vào một nơi hoang vu không người, ngay cả người nhà của vua Nghiêu cũng bị chết đói ở đó.
Sau đó vua Thuấn mới thuận lợi lên ngôi.
Nhưng vua Thuấn không phải là vị vua hiền đức gì, sở thích của cụ ta là giết người mua vui.
Từng có một lần cụ ta giết hàng nghìn người chỉ vì muốn xem xác chất như núi, máu chảy thành biển trong thời cổ đại là cảnh tượng thế nào.