Đoàn Hải Long đột nhiên quay đầu, nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một bóng người màu trắng lóe lên trước mắt Đoàn Hải Long trong nháy mắt.
Ngay sau đó, mười mấy người đang vây quanh Khương Vy Nhan, đồng loạt nổ tung, máu bắn tung tóe!
Cho dù Trương Hách Tuyên kịp thời phản ứng, vẫn bị đánh bay tại chỗ, bay xa bảy tám mét mới dừng lại.
Còn mười mấy người còn lại đều chết tại chỗ.
“Chồng… Chồng ơi!”
Khương Vy Nhan ngơ ngác nhìn chằm chằm Tiêu Chính Văn, con dao găm vẫn còn đặt trước ngực.
“Vy Nhan, để em chịu ấm ức rồi, đến đây, anh dìu em!”
Tiêu Chính Văn nói xong, chìa tay về phía Khương Vy Nhan, Khương Vy Nhan vô thức ném dao đi, nắm lấy tay Tiêu Chính Văn, chậm rãi đứng lên từ dưới đất.
“Chủ thượng! Thuộc hạ… vô dụng!”
Độ Thiên Chân Nhân tay ôm ngực, yếu ớt nói.
Tiêu Chính Văn nhìn Độ Thiên Chân Nhân, khẽ gật đầu, tỏ ý mình đã biết Độ Thiên Chân Nhân từng cố gắng hết sức.
Sau đó, ánh mắt anh dừng trên người Đại trưởng lão, thấy một cánh tay của Đại trưởng đã bị phế bỏ, hai mắt không ngừng chảy mắt, trong mắt anh lập tức lóe lên tia sáng lạnh lùng.
“Tiêu Chính Văn? Cậu vẫn chưa chết ư?”
Đoàn Hải Long hơi giật mình nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nhưng biểu cảm của cụ ta không mảy may sợ hãi.
Ngày hôm đó, khi ở Thương Lĩnh, sở dĩ Tiêu Chính Văn có thể an toàn trở về, hoàn toàn là dựa vào Nhạc Trung
Hôm nay, dù Tiêu Chính Văn chưa chết thì đã sao?
Có người đã tận mắt nhìn thấy xác của Nhạc Trung Kỳ, hôm nay những người đến nhà họ Tiêu hỏi tội đều là người có thực lực. Đừng thấy không đông lắm mà lầm, bọn họ đều là những cao thủ của liên minh võ thuật hoặc các đại danh sơn.
“Bất ngờ lắm sao? Đoàn Hải Long, ông còn nhớ ngày đó ông đã thề gì không?”
Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía Đoàn Hải Long.
Thề ư?
Nghe thấy vậy, Đoàn Hải Long không khỏi cười khẩy nói: “Đó chẳng qua chỉ là mưu kế của tôi thôi! Nếu không có Nhạc Trung Kỳ thì cậu còn có thể sống đến ngày hôm nay sao?”
“Đáng tiếc, Nhạc Trung Kỳ đã không còn nữa, hôm nay không chỉ có cao thủ Hoa Sơn, còn có cao thủ Hằng Sơn, nhà họ Trương cũng cử người tới hỏi tội, cậu cho rằng cậu có thể sống sót sao?”
“Nếu như tôi là cậu, nhất định sẽ mai danh ẩn tích, tuyệt đối không xuất hiện, nhưng như thế cũng tốt, sau này chúng tôi sẽ bớt một mối phiền toái!”
Đoàn Hải Long vừa dứt lời, mười mấy đệ tử danh sơn sau lưng cụ ta, nhao nhao nhảy ra trước một bước.
Bọn chúng cứ như gặp phải kẻ thù không đội trời chung!