Chiến Thần Bất Bại

Chương 1978


trước sau

Ý của Tiêu Chính Văn rất đơn giản, anh không thể đơn phương độc mã đi đến Âu Lục một mình, cho dù là đưa tin, cũng cần phải có người.

 

Đại trưởng lão khẽ lắc đầu nói: “Chuyện này e rằng không dễ đâu, võ tông vẫn luôn dốc sức vì giới chính trị, bây giờ, ngay cả hạng người như Đoàn Hải Long cũng biết được tin tức xác thực của học viện võ thuật, mà võ tông lại hoàn toàn không hay biết gì, việc này cũng đã nói rõ vấn đề rồi!”

 

“Đối phương rõ ràng là có ý muốn qua mặt giới chính trị, lén lút sắp đặt chuyện này sau lưng chúng ta, vì vậy, cá nhân tôi cho rằng, nhân lúc Đoàn Hải Long bị thương nặng, chi bằng cậu tiếp quản liên minh võ thuật luôn đi!”

 

Lý Thuần Phong nghe đến đây, cũng gật đầu lia lịa nói: “Với thực lực của cậu, lúc này tiếp quản liên minh võ thuật thì có trưởng lão nào dám phản đối chứ? Đến lúc đó, cậu đi Âu Lục với tư cách là phó minh chủ của liên minh võ thuật, cũng sẽ không có ai nghi ngờ cậu!”

 

Tiêu Chính Văn trầm tư trong chốc lát, khẽ gật đầu, ngay sau đó những đệ tử của Thiên Kiếm Tông nói vọng ra ngoài cửa: “Trói Đoàn Hải Long lên giá! Chúng ta sẽ ghé thăm trụ sở của liên minh võ thuật trong đêm nay”.

 

Chẳng mấy chốc, Đoàn Hải Long đã bị mấy đệ tử Thiên Kiếm Tông trói trên giá rồi khiêng vào.

 

Đừng thấy toàn thân xương cốt của Đoàn Hải Long đã bị gãy mà lầm, suy cho cùng cụ ta vẫn còn một chút hơi thở.

 

“Đoàn Hải Long, tôi hỏi ông, ông muốn sống hay muốn chết?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói, vừa vươn tay lấy con dao gọt trái cây từ trên bàn!

 

Với thực lực của Tiêu Chính Văn bây giờ, đừng nói là một con dao gọt trái cây, cho dù là một

cây kim châm cũng có thể đánh Đoàn Hải Long thành một đống sương máu trong tức khắc!

 

Ánh mắt của Đoàn Hải Long vô cùng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Tiêu Chính Văn.

 

Tuy rằng cụ ta lúc này đã hoàn toàn trở thành một kẻ tàn phế không thể tự lo cho bản thân, nhưng có một câu nói rất hay: thà sống nhục còn hơn chết!

 

Dù chỉ còn một hơi thở, ai lại muốn chết chứ?

 

“Tiêu… Vua Bắc Lương, tôi… tôi muốn sống, tôi không muốn chết!”

 

Đoàn Hải Long khóc nức nở.

 

“Được, tôi có thể cho ông được toại nguyện, chuyện hôm nay tôi có thể không truy cứu nữa, nếu không, ông sẽ giống như những người kia, ngay cả xác cùng không tìm được!”

 

Nói đến đây, Tiêu Chính Văn chuyển chủ đề, nói với Đoàn Hải Long: “Nói đi, ông và những gia tộc của Âu Lục rốt cuộc còn có âm mưu gì, ông còn biết được bao nhiêu tin tức liên quan học viện võ thuật?”

 

Nghe Tiêu Chính Văn hỏi tới chuyện này, trán của Đoạn Hải Long lập tức toát mồ hôi lạnh.

 

Nếu như nói thẳng ra thì cái mạng nhỏ này của cụ ta cũng khó mà giữ được!

 

“Vua Bắc Lương, tôi… tôi có thể nói, nhưng cậu phải đảm bảo với tôi, cậu không thể giết tôi!”

 

Đoàn Hải Long hoảng sợ nói.

 

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu.

Lúc này đừng nói Đoàn Hải Long đối mặt với cao thủ cảnh giới Thiên Vương, dù đó là một người bình thường cũng có thể dễ dàng lấy mạng cụ ta.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện