“Hay! Hay lắm! Thằng ranh Hoa Quốc, nếu cậu đã dám cao ngạo như thế thì tôi sẽ khiến vùng biển Hoa Quốc của cậu máu chảy thành sông”.
Andre cầm cái kích dài, sau đó chỉ thẳng về phía Hoa Quốc.
Một luồng ánh sáng trắng chói mắt càng lúc càng sáng ở phía trước kích dài.
Đó là sát khí như đã có thực thể, đồng thời sau khi tăng thêm biên độ, những nơi nó đi qua thì chắc chắn có thứ phải chết.
“Cậu… cậu Tiêu, cẩn thận!”
Tần Vũ không khỏi hô lên.
Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Andre không phải đang đùa.
Chỉ cần ông ta vung cái kích này lên thì hàng nghìn người bình thường sẽ gặp tai họa.
“Andre, ông vẫn chưa đủ tư cách để giết người dân Hoa Quốc tôi đâu”.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu, sau đó giơ một cánh tay ra hét lên về phía boong tàu: “Kiếm Tần Vương”.
Sau tiếng hét của Tiêu Chính Văn, chiếc hộp gỗ cũ đó bỗng mở ra.
Kiếm Tần Vương dài gần hai mét bay ra khỏi hộp gỗ hướng thẳng về phía Tiêu Chính Văn.
“Rít!”
Kiếm Tần Vương vừa vào tay thì phát ra từng tiếng rít mãnh liệt.
Vầng sáng màu bạc phát ra từ trên thân kiếm gần như bao phủ nửa bầu trời.
Kiếm Tần Vương là kiếm được các vị vua sử dụng từ xưa, mấy nghìn năm nay chưa từng đứt đoạn.
Thế nên ngoài chất liệu của kiếm Tần Vương ra còn có một đặc tính mà các bảo kiếm khác không có, đó là khí chất đế vương.
Đây là điểm
Trong vầng sáng màu bạc đó thi thoảng nghe được tiếng rồng kêu.
Hơn nữa một hình vẽ rồng vàng cực lớn trên thân kiếm lao đến tầng mây.
Ngay khi kiếm Tần Vương vừa bay ra khỏi hộp gỗ, mấy trăm mét xung quanh đều bị sát khí bao quanh.
Dường như thanh kiếm này có thể chém đứt trời đất, như thể thanh kiếm này có thể chém xa đến hàng nghìn cây số.
Một luồng uy lực cực mạnh không khác gì uy lực của trời cuộn lấy đất trời nơi đây.
Bỗng chốc mây trời ở cả vùng biển đều đổi sắc.
Mọi người không khỏi run rẩy khi cảm nhận được luồng sát khí và uy lực vô cùng mạnh mẽ đó.
Ánh sáng trắng trên kích dài lúc nãy của Andre cũng hoàn toàn bị ánh sáng kiếm Tần Vương bao phủ.
Lúc này ngay cả Andre cũng ngây người đứng tại chỗ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt.
Không phải ông ta chưa từng dùng kiếm Tần Vương nhưng thanh kiếm này chẳng khác nào một thanh bảo kiếm bình thường khi ở trong tay ông ta cả.
Tại sao đến tay Tiêu Chính Văn lại có thần uy như thế?