“Từ trường và cường độ của từ trường hoàn toàn không đủ”.
Nghe ông Alpha nói đến đây, Tiêu Chính Văn đảo mắt mấy lần rồi nói: “Nói thế là họ chỉ có thể chia ra thành nhóm về quay về?”
Ông Alpha khẽ gật đầu.
Tiêu Chính Văn đang định lên tiếng hỏi thì điện thoại bên cạnh bỗng đổ chuông.
Thấy là Tần Vũ gọi đến, Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày rồi bắt máy.
“Cậu Tiêu, bất kể cậu đang ở đâu thì hãy mau chóng về Hoa Quốc, mười một lão già Hoa Sơn đang trên đường đến biệt thự nhà họ Tiêu, Độ Thiên Chân Nhân tuyệt đối không phải là đối thủ của ông ta”.
Tần Vũ sốt sắng nói.
“Cái gì?”
Nghe thế, Tiêu Chính Văn không khỏi biến sắc, mười một lão già Hoa Sơn?
“Anh Tần, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Tiêu Chính Văn hỏi.
“Mười một lão già Hoa Sơn có sáu người là cường giả ngoài lãnh thổ, ai cũng là cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao, năm người còn lại cũng là cảnh giới Thiên Thần một sao”.
“Lần này họ dẫn cả một thế lực mạnh đến, ngay cả Thiên Tử cũng không ngờ , hơn nữa đối phương còn nói nhất định phải khiến cậu và người nhà của cậu phải chết”.
Nghe đến đây, Tiêu Chính Văn không khỏi run lên.
Anh vội vàng nói với Tần Vũ ở đầu bên kia điện thoại: “Chẳng phải
“Chuyện này… mấy tiếng trước không phải cậu vừa đánh con trai của Từ Thiên Thuật à? Mọi chuyện đều do Từ Thiên Thuật đích thân sắp xếp, còn họ quay về từ chỗ nào thì tôi nghĩ rất có khả năng là đi vào thế giới bằng lối ra vào của bốn chiến trường lớn”.
Tần Vũ nặng nề nói.
Trong giới chính trị không có người nào ở cấp bậc cảnh giới Thiên Thần cả.
Còn mấy đại danh sơn lại tìm đủ mọi lý do để thoái thác, không muốn ra tay giúp đỡ.
Nhà họ Trương thì không cần phải nói, trước giờ nhà họ Trương vẫn luôn hận Tiêu Chính Văn nhất.
“Nếu ông Nhạc vẫn còn sống, có lẽ vẫn có thể giải quyết tình hình, nhưng lúc này chúng tôi thật sự không thể làm được gì”.
Tần Vũ thở dài nói.
Không phải Hoa Quốc không muốn giúp Tiêu Chính Văn, cũng không phải Thiên Tử bàng quan đứng nhìn mà là khả năng có hạn.
Dù điều động đại quân thì làm sao có thể đối mặt với mười một cường giả cảnh giới Thiên Thần chứ?