“Phải phải, quả thật không ổn, nên chuyển vào Thiên Tử Các ngay, tôi đã bàn với các trưởng lão miếu tông rồi, dù chúng hùng hổ chạy đến cũng không dám xông vào Thiên Tử Các ngay lúc này”.
Đại trưởng lão cũng bước đến khuyên.
Có thể không đánh trận chiến này tất nhiên vẫn không nên đánh.
Tiêu Chính Văn khẽ lắc đầu.
Anh trốn vào Thiên Tử Các đương nhiên không thành vấn đề.
Nhưng liên quan đến sau này, cường giả ngoài lãnh thổ quay về với số lượng lớn, đến lúc đó nếu Thiên Tử bị người khác chỉ trích, ngược lại rất bất lợi với Hoa Quốc.
“Chủ soái Từ, Đại trưởng lão, tôi xin nhận ý tốt của hai người. Nhưng có vài việc không thể trốn tránh, gần đây chỗ tôi e là sẽ vô cùng nguy hiểm”.
“Nếu các ông muốn ở lại Giang Trung, tôi cũng không phản đối. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta cùng đến Long Kinh gặp Thiên Tử. Thế giới sẽ có thay đổi, Hoa Quốc phải chuẩn bị thật kỹ lưỡng”.
Nói xong, Tiêu Chính Văn nghiêm nghị chào theo kiểu quân đội với Từ Kiêu Long và Đại trưởng lão.
“Vua Bắc Lương…”
Từ Kiêu Long luôn cảm động với việc Tiêu Chính Văn đã giết Charlie để báo thù rửa hận cho mình.
Thế nên vừa nghe nói Hoa Sơn cử toàn bộ lực lượng muốn tiêu diệt cả nhà Tiêu Chính Văn, ông ta là người đầu tiên chạy đến.
Mặc dù từ trước đến giờ Tiêu Chính Văn chưa từng thua cuộc nhưng lúc này không phải
Ông ta vừa định khuyên bảo thêm nhưng bị Tiêu Chính Văn giơ tay lên cắt ngang.
“Chủ soái Từ, trong số những người đó có cường giả cảnh giới Thiên Thần quay về từ ngoài lãnh thổ, nếu tôi trốn vào Thiên Tử Các chắc chắn sẽ để lại tiếng xấu cho Thiên Tử, lúc đó ngày mà cường giả ngoài lãnh thổ quay về chắc chắn sẽ lấy chuyện này làm khó Thiên Tử”.
“Không thể thay đổi ngôi vị Thiên Tử, nếu không căn cơ của Hoa Quốc sẽ rối loạn, không thể làm liên lụy đến cả Hoa Quốc chỉ vì sự sống chết, vinh nhục của một mình tôi”.
Nghe Tiêu Chính Văn nói thế, Từ Kiêu Long càng thêm kính phục anh hơn.
“Hai vị đừng đi theo tôi, bất cứ lúc nào cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tôi không thể để hai vị mạo hiểm vì tôi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn xoay người đi ra khỏi sân bay.
Lúc này Lãnh Kế Hồng đã nhận được tin tức từ sớm đang đợi ngoài cổng sân bay, lo lắng vừa đi qua đi lại vừa nhìn đồng hồ.
“Cậu Tiêu!”
Thấy Tiêu Chính Văn bước ra khỏi cửa sân bay, Lãnh Kế Hồng vội chạy đến đón.
“Sếp Lãnh, chúng ta đi thôi!”