Nhìn thấy Khương Vy Nhan, Tiêu Chính Văn nở nụ cười vô cùng dịu dàng nói: “Vy Nhan, lần này về vội nên anh quên đem quà về cho em và Na Na rồi”.
Dứt lời, Tiêu Chính Văn đứng dậy ôm Na Na từ trong lòng Khương Vy Nhan, cười híp mắt nói: “Lúc bố không ở đây, Na Na có ngoan không nào?”
“Ngoan ạ, Na Na nghe lời mẹ lắm”.
Na Na ôm cổ Tiêu Chính Văn, còn hôn lên mặt Tiêu Chính Văn một cái.
“Quà gì mà quà chứ, đã là vợ chồng lâu rồi mà. À phải rồi, lần này đi Âu Lục giải quyết việc vẫn thuận lợi chứ?”
Khương Vy Nhan giơ tay ôm Na Na từ trong lòng Tiêu Chính Văn, đưa mắt ra hiệu cho người giúp việc bên cạnh.
“Mọi chuyện đều ổn, chỉ là Hoa Quốc xảy ra vài chuyện nhỏ, nên anh phải nhanh chóng quay về. Đúng rồi, chẳng phải chúng ta cũng có một công ty con ở Long Kinh sao? Mấy ngày nay em dẫn Na Na đến công ty con ở vài hôm”.
Tiêu Chính Văn xoa đầu Na Na, nói với Khương Vy Nhan.
“Đến công ty con?”
Khương Vy Nhan hơi nhíu mày, mặc dù Tiêu Chính Văn không nói rõ.
Nhưng Tiêu Chính Văn bỗng bảo cô đến Long Kinh, chắc chắn sắp có chuyện lớn xảy ra.
“Ừ, mấy ngày nay có thể Giang Trung sẽ không bình yên lắm, Từ Kiêu Long đã dẫn binh sĩ đến rồi, để đề phòng trường hợp xấu, em dẫn Na Na và con trai đến Long Kinh ở vài ngày trước”.
Tiêu Chính Văn tìm đại một cái cớ.
“Chủ soái Từ dẫn binh sĩ đến Giang Trung ư? Xảy ra chuyện gì sao?”
Khương Vy Nhan lo lắng nhìn Tiêu Chính Văn hỏi.
Từ Kiêu Long là một trong mấy chủ soái của Hoa
“Không sao, mấy tên xấu xa không đáng nhắc đến ấy mà, nhưng sẽ hơi hỗn loạn, anh chỉ không muốn để Na Na nhìn thấy những thứ không nên thấy ở độ tuổi này thôi”.
“Vừa lúc em cũng có thể nhân cơ hội này đến Long Kinh thư giãn vài hôm”.
Tiêu Chính Văn mỉm cười nói.
Khương Vy Nhan khẽ gật đầu, theo như Tiêu Chính Văn nói quả thật sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.
Hơn nữa Na Na còn nhỏ, ngộ nhỡ để Na Na nhìn thấy cảnh tượng đổ máu gì đó, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm hồn nhỏ bé của cô bé.
“Được rồi, vậy… mấy ngày nữa em dẫn Na Na và con trai đến Long Kinh ở vài hôm”.
Khương Vy Nhan hơi luyến tiếc nói với Tiêu Chính Văn.
“Không, ngày mai đi luôn, có thể chủ soái Từ sẽ có hành động trong một hai ngày sắp tới”.
Tiêu Chính Văn vươn tay ôm Khương Vy Nhan vào lòng, trầm giọng nói.
Người ta thường nói xa cách gặp lại như mới tân hôn, Khương Vy Nhan rất không muốn rời xa Tiêu Chính Văn.
Nhưng lại không nhẫn tâm để Na Na hoảng sợ không đáng có nên mới miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của Tiêu Chính Văn.
Lúc này trong một trang viên gần Long Kinh, Khúc Hoành kinh ngạc nhìn ông Chu nói: “Ông Chu, đối phó với một Tiêu Chính Văn mà cần phải điều động thế trận lớn như này sao?”