Là cảnh giới Thiên Thần bốn sao hay Bán Bộ Nhân Vương?
Hay là…
Cụ ta đã đạt tới cảnh giới Nhân Vương?
Nghĩ đến đây, trong lòng Andre không khỏi trầm xuống!
Chẳng lẽ là Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh đã ra tay?
Âu Lục đã nghe được tin đồn về phái Quang Minh từ lâu, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy bộ mặt thật của Sáng Thế Chủ!
Bây giờ Andre bỗng cảm thấy kinh hãi!
Vào lúc này, tại Thiên Tử Các ở Long Kinh, đám người Thiên Tử đều lần lượt nhìn chằm chằm vào màn hình!
Một cái chỉ tay đã có thể đánh bại Tiêu Chính Văn, thực lực của người này đáng sợ đến mức nào?
Đặc biệt khi thấy Tiêu Long cũng đang đứng sau người đó, Thiên Tử không khỏi cau mày nói: “Chẳng lẽ người này chính là Hạo Thiên – Sáng Thế Chủ của phái Quang Minh trong truyền thuyết?”
“Ngoài người này ra, tôi thật sự không nghĩ ra được còn có ai trên thế gian này có thực lực cao như vậy! Nhưng hy vọng người này là bạn chứ không phải kẻ thù, nếu không hôm nay vua Bắc Lương sẽ gặp nguy hiểm!”
Đại trưởng lão tông miếu lo lắng nói.
Hầu như mọi ánh mắt trên thế giới đều đang đổ dồn vào Hạo Thiên.
Sự xuất hiện của cụ ta đã gây chấn động cả thế giới!
Nhưng Hạo Thiên cũng không quan tâm, lại càng không để ý tới ánh nhìn của mọi người.
Ở đẳng cấp của cụ ta, ánh nhìn của người bình thường sớm đã không còn nằm trong phạm vi của cụ ta nữa!
“Không… Không phục!”
Tiêu Chính Văn quật cường ngẩng đầu lên.
Hạo Thiên cười nhạt, chậm rãi đứng dậy và bước xuống từ trên đài sen trắng giữa không trung như đang bước xuống cầu thang.
Tiêu Chính Văn không khỏi sửng sốt, nhịp bước mà Hạo Thiên sử dụng chính là kiểu đi trên không được ghi chép trong cuốn Thiên Sơn Thư Lục.
Không ngờ rằng kiểu đi
Đều là đi trên không nhưng cách thể hiện của Hạo Thiên lại rất tự nhiên.
“Ông Triệu!”
Nghe thấy Hạo Thiên gọi tên mình, ông Triệu đã bị dọa sợ đến mức quỳ thẳng xuống đất.
Toàn thân cụ ta không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh toát ra như tắm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Ngàn năm loạn lạc, ba sao sắp xuất hiện, chẳng lẽ Hoa Sơn lại chưa cảnh cáo cho các ông biết? Thế gian sắp có đại loạn, nước ở vùng ngoài lãnh thổ quá sâu, các ông đang hiểu sai vấn đề đấy!”
Giọng điệu của Hạo Thiên bình thản nói.
“Vâng, từ hôm nay trở đi, bọn tôi nhất định sẽ… sẽ sống yên ổn trong núi, cấm cửa trong nhà!”
Ông Triệu cuống đến mức líu cả lưỡi, có thể thấy được trong lòng cụ ta đã khiếp sợ đến mức nào.
“Vậy hôm nay, các ông còn muốn đánh nữa không?”
Hạo Thiên thờ ơ hỏi.
“Xin tha mạng! xin tha mạng ạ! Chúng tôi biết lỗi rồi!”
Ông Triệu thậm chí không dám biện hộ thêm một câu nào nữa mà quỳ rạp xuống đất, liều mạng dập đầu.
Đôi mắt sáng ngời của Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào đám người ông Triệu và ông Hứa.
“Ông Triệu, ân oán thế gian nhiều vô kể, có điều thời gian trôi qua nhanh, ý đồ giết người vẫn không tiêu tan thì tai họa sẽ không ngừng ập đến!”
Hạo Thiên vừa nói vừa phất tay, cả người ông Triệu như diều đứt dây bay xa mấy chục mét, máu tươi phun trào.