Nhưng một cường giả cảnh giới Thiên Thần lại so đo tính toán với người thường như vậy, lại rõ ràng là dùng thế để ép người, điều này khiến cho Tiêu Chính Văn rất không vui!
“Chồng à, xem ra người này rất lợi hại, hay là mình nói giúp nhà họ Lãnh vài câu?”
Khương Vy Nhan hơi lo lắng cho sự an toàn của Lãnh Kế Hồng.
Mặc dù Tiêu Chính Văn đã đến, nhưng người kia không biết điều đó, nếu lão ta đột nhiên ra tay với Lãnh Kế Hồng, Tiêu Chính Văn không cứu kịp thì sẽ làm hại Lãnh Kế Hồng.
“Không vội, chúng ta cứ xem thế nào đã! Anh cũng muốn nghe xem rốt cuộc ông ta có lý do gì!”
Tiêu Chính Văn híp mắt lại nở nụ cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Hồng Học.
Lúc này, ngay cả những người có mặt cũng có thể cảm nhận được rằng người lần này tìm đến cửa nhà họ Lãnh gây rắc rối nhất định có lai lịch rất lớn!
Hơn nữa, mấy tên vệ sĩ nhà họ Lãnh cũng hoàn toàn bị người ta không xem ra gì, ngay cả mấy tên cao thủ cảnh giới quân vương trong đám quan khách cũng sợ tới mức không dám thở mạnh!
“Ồ? Không gánh nổi? Vậy tôi xin hỏi, nhà họ Lãnh chúng tôi đã làm gì đắc tội với các người mà các người đến gây chuyện ầm ĩ trong tiệc cưới của cháu trai tôi?”
Sắc mặt Lãnh Kế Hồng càng lúc càng lạnh lùng, không hề nhượng bộ hỏi.
Lúc này, Lãnh Hàn Vũ và Đỗ Tiểu Linh đã đi qua cửa Đồng Tâm, đồng loạt quay đầu lại nhìn những người ở cửa.
Khi Đỗ Tiểu Linh nhìn thấy vẻ mặt kinh tởm của Lưu Tiểu Phong, cô ấy đã không khỏi kinh ngạc!
Nguy rồi,
“Hừ, còn không phải vì nhà họ Lãnh các ông ỷ vào mình có tiền mà làm chuyện bất nhân bất nghĩa sao? Chính đứa cháu trai này của ông kiên quyết chia rẽ người khác rồi cướp vợ chưa cưới của người ta! Như vậy còn chưa đủ sao?”
Trương Hồng Học lạnh giọng hỏi.
Cái gì?
Lãnh Kế Hồng nghe vậy quay lại nhìn Lãnh Hàn Vũ.
Ngay cả những vị khách đến dự tiệc cưới cũng quay đầu nhìn Lãnh Hàn Vũ.
“Chú, cháu… cháu không có, cháu đâu dám làm ra loại chuyện như vậy!”
Sắc mặt Lãnh Hàn Vũ tái nhợt, vội vàng lên tiếng giải thích.
Đỗ Tiểu Linh ở bên cạnh cũng vội vàng nói: “Mong ông hãy nói cho rõ ràng, tôi không biết ông đang nói cái gì!”
Lưu Thế Vỹ đảo mắt vài vòng, vội vàng chen ra khỏi đám người, dùng ngón tay chỉ vào mũi Đỗ Tiểu Linh: “Đồ đàn bà xấu xa, đến bây giờ mà cô còn ngụy biện sao?”
Đỗ Tiểu Linh còn chưa kịp đáp lời, lão đã đã chỉ vào Lãnh Hàn Vũ nói: “Chuyện mà bản thân gây ra còn muốn người khác người khác vạch trần trước mặt mọi người à? Quyền quý thì sao chứ, quyền quý thì có thể ngang nhiên làm chuyện xấu sao?”
Lãnh Hàn Vũ sững sờ trước lời mắng mỏ của Lưu Thế Vỹ, kinh ngạc nói: “Tôi… tôi đã làm gì? Tôi ngang nhiên làm chuyện xấu bao giờ chứ?”