Đường Thiên về thành Tam Hồn trước.
Hắn cần mang Hỏa Liệt Điểu về cho Lăng Húc, Hỏa Liệt Điểu có thể khiến sức chiến đấu của Lăng Húc tăng lên gấp đôi, nhất là trên chiến trường, Hỏa Liệt Điểu càng quan trọng hơn với Lăng Húc.
Đường phố thành Tam Hồn phồn vinh hơn trước kia nhiều, Đường Thiên đi dọc con đường tới cửa hàng của Sylar.
Đột nhiên, gã nhíu mày, phía trước vanglên tiếng tranh chấp, ngoài cửa hàng là một đám người vây quanh.
Lại có người gây sự?
Sắc mặt Đường Thiên trầm xuống, khai mở bộ pháp, lách vào đám người.
Đám người tranh cãi tới mặt đỏ tía tai.
“Ta tới trước, đương nhiên là ta rồi!”
“Vì sao? Ai ra giá cao hơn là của người đó!”
“Nhốn nháo cái gì? Nhìn lại xem các ngươi đang tranh với ai? Cả lũ chán sống rồi hả?” Tên công tử vừa nói chuyện sắc mặt ngang ngược kiêu ngạo, quần áo xa hoa, đám hộ vệ xung quanh dũng mãnh đằng đằng sát khí.
Đám người xung quanh thấy trận thế của hắn lập tức yên tĩnh lại.
Gã công tử đắc ý: “Ai không đồng ý đừng trách bản thiếu gia không khách khí. Từ nay trở đi bản thiếu gia bao hết tất cả giáp máy tiệm này.”
“Vì sao?”
“Bao hết? Ngươi lấy quyền gì?”
Đám người bùng phát, tiếng mắng chửi vang lên không dứt.
“Phong thúc, khiến họ yên tĩnh lại chút!” Gã công tử cười lạnh một tiếng: “Bầy ruồi này thật ồn ào!”
Một gã tráng hán đột nhiên bước lên một bước, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt lạnh lùng, nâng chân phải đạp mạnh xuống đất.
Ầm!
Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất rung chuyển dữ rội, nhiều người đứng không vững ngã lăn trên mặt đất. Tiếng kêu sợ hãi vang lên khắp nơi, toàn trường hỗn loạn.
Vài trượng dưới chân tráng hán đã lõm hẳn xuống.
“Võ giả cấp Thiên Lộ!”
Tiếng kinh hô không hẹn mà cùng vang lên.
Những người vừa kêu gào ai nấy sắc mặt trắng bệch, cân như hến.
Tráng hán vẫn như không việc gì nhảy từ trong hố ra, gã công tử cười lạnh: “Sau này nên biết điều một chút, đừng tự tìm đường chết? Các người không có phúc hưởng lợi từ đây, đừng tự chuốc vạ vào thân.”
Dứt lời, gã chẳng buồn nhìn những người khác mà quay sang Sylar, hai mắt cháy rực: “Sylar tiểu thư, thành Tam Hồn rách nát này có gì đáng để lưu luyến? Tại hạ có chút sản nghiệp tại thành Mỹ Độ, nếu Sylar tiểu thư chịu dời qua, xin cứ nói điều kiện.”
Gã khinh miệt nhìn quanh bốn phía, ngạo nghễ nói: “Mặc dù thân phận tại hạ không tiện công khai nhưng Sylar tiểu thư cứ yên tâm, Hàn gia không phải nơi nghèo khó gì.”
Trong mắt Sylar lộ vẻ căm ghét khó lòng thấy được, khuôn mặt vẫn mỉm cười nói: “Ý tốt của công tử, Sylar xin nhận, có điều Sylar ở thành Tam Hồn này cũng đã quen, tạm thời không muốn tới nơi khác.”
Gã công tử như đã tính trước: “Sylar tiểu thư đừng ngại nghe điều kiện của ta trước, chỉ cần Sylar tiểu thư chịu đi, năm trăm triệu tinh tệ này sẽ là của tiểu thư!”
Xoạt!
Đám người đồng thanh hít một hơi lạnh, năm trăm triệu tinh tệ, con số khổng lồ này chẳng khác nào ném một quả boom vào đám người. Những kẻ vừa tranh châp cùng gã công tử này sắc mặt cũng trắng bệch. Không hề nhíu àmy ném ra năm trăm triệu tinh tệ, đây chắc chắn là thế gia thực lực vô cùng hùng hậu.
Đường Thiên cũng ngẩn người, năm trăm triệu tinh tệ, trong đầu gã hiện lên rất nhiều tinh tệ...
Sylar gạt chỏm tóc vắt ngang trán, động tác này mỹ lệ đẹp đẽ lạ thường, khiến nàng càng thêm quyến rũ động lòng người.
Gã công tử vẻ mặt chắc chắn mỉm cười nhìn Sylar. Năm trăm triệu tinh tệ nện xuống, cả thần phật còn phải động tâm, huống chi là một nữ nhân?
Nữ nhân qua tay gã đã nhiều không đếm suể, sớm là kẻ lão làng, trước giờ chưa bao giờ thấy nữ nhân thấy tiền không chịu đổ. Chưa đổ chẳng qua là tiền chưa đủ mà thôi.
Có điều, nữ nhân này đúng là cực phẩm...
Gã công tử nheo mắt, ánh mắt chỉ hận không thể lột sạch quần áo trên người nàng. Gã đã từng nếm qua vô số nữ nhân nhưng trước giờ chưa từng gặp ai cả tướng mạo và khí chất đều hoàn mỹ như Sylar. Nghĩ tới cảnh nhét cực phẩm này vào túi, trong lòng gã lại càng nóng bỏng.
Hơn nữa cũng không hoàn toàn do gã ham sắc đẹp. Nếu đối phương chỉ là bình hoa bình thường, cho dù là bình hoa có hoàn mỹ tới đâu cũng không đáng giá tới năm trăm triệu tinh tệ.
Nhưng tạo nghệ của Sylar về mặt võ giáp hoàn toàn đáng giá năm trăm triệu tinh tệ!
Gã ngẫu nhiên nhận được một bộ Mãnh Tốt, lập tức hiểu thuật máy móc hoàn toàn mới này có giá trị kinh người. Gã hao tốn rất nhiều sức lực mới thăm dò ra địa chỉ cửa hàng giáp máy này.
Khi gã thấy Sylar lại càng giật mình, nảy sinh ý nghĩ kéo Sylar tới tay.
Có thứ gì tốt hơn được người được cả của đây? Năm trăm triệu tinh tệ nhìn ngoài vào thì nhiều, nhưng đổi lại cô nàng Sylar này, không hề đắt.
Sylar chỉ cười nhạt một tiếng: “Đa tạ công tử chiếu cố, có điều Sylar không chỉ muốn kinh doanh cửa tiệm này thôi.”
Xung quanh yên tĩnh hẳn, mọi người không thể tin nổi nhìn Sylar, năm trăm triệu tinh tệ, Sylar lại vẫn cựt uyệt!
Gã công tử sắc mặt nghiêm nghị, ánh mắt cũng nghiêm nghị, dột nhiên cười nhẹ: “Đã vậy tạ hạ nguyện mua lại cửa hàng, Sylar tiểu thư cứ nói giá. Sylar tiểu thư yên tâm, hàng năm phí nghiên cứu cấp cho Sylar tiểu thư chắc chắn không thấp hơn một trăm triệu tinh tệ! Sylar tiểu thư có thể làm chuyện mình muốn, chuyện kinh doanh không cần quan tâm tới.”
Đường Thiên nghe vậy không khỏi xấu hổ, nhớ năm đó Sylar yêu cầu kinh phí nghiên cứu chỉ có hai triệu tinh tệ bọn họ đã chẳng lôi ra nổi. Giờ người khác đập tay một cái kinh phí một năm đã hơn một trăm triệu.
Sylar đáp như nước chảy mâu trôi: “Công tử đến chậm một bước, Sylar đã làm thuê cho người khác.”
Gã công tử rốt cuộc không giữ nổi bình tĩnh, sắc mặt trầm xuống, cười lạnh: “Không biết vị cao nhân nào thủ đoạn tốt vậy, kính mong Sylar