“Hơn nữa, tôi có thể nói với ông một cách có trách nhiệm rằng Dương Linh Nhi không những là đặc vụ của Hắc Băng Đài, mà còn là cháu gái của ông Dương ở Long Các! Chúng làm vậy là đang sỉ nhục Hoa Quốc chúng ta!”
Nói xong, Đại trưởng lão cúp điện thoại luôn.
Sau mấy tiếng đồng hồ, Tiêu Chính Văn đã xuống máy bay, lái xe chạy đến trước cửa một trang viên lớn cách Hoa Quốc hơn mười lăm cây số.
Ông Chu và đám người Đại trưởng lão võ tông đã đợi ở đây từ lâu, nhìn thấy Tiêu Chính Văn đẩy cửa xuống xe, ông Chu vội tiến lên trước.
“Tiêu Chính Văn, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Tiêu Chính Văn quét mắt liếc nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của ông Chu, cười nhạt nói: “Ông hỏi tôi muốn làm gì ư?”
“Tiêu Chính Văn, tôi cảnh cáo cậu, chuyện này liên quan đến Quốc Vận tương lai của Hoa Quốc, hơn nữa, nếu cậu đắc tội với người bên đó thì việc liên minh giữa tiền bối Từ và các cường giả ngoài lãnh thổ của Mỹ Lục cũng sẽ thất bại!”
“Cậu gánh nổi trách nhiệm này không hả?”
Ông Chu chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.
Chưa đợi Tiêu Chính Văn kịp lên tiếng, Đại trưởng lão võ tông bên cạnh đã tiến lên một bước, trừng mắt nhìn ông Chu: “Ông Chu, nghe ông nói như vậy thì có phải các ông đã sớm biết chuyện này rồi không?”
Dứt lời, ông Chu hơi sững người.
Đại trưởng lão cười khẩy nói: “Người của năm đại danh sơn các ông cũng bán nước một cách triệt để quá nhỉ?”
Ông Chu nghe thấy thế, sắc mặt
Cho dù là năm đại danh sơn cũng gánh không nổi tội danh bán nước lớn như vậy!
“Đại trưởng lão, ông nói vậy là có ý gì, năm đại danh sơn chúng tôi bán nước khi nào hả?”
“Các ông có biết rằng, hơn trăm năm trước đây, tại sao Hoa Quốc lại bị các cường quốc bắt nạt không? Còn không phải là vì đã thua cuộc sao? Chẳng lẽ lần này, các ông lại muốn nhìn thấy lịch sử tái diễn?”
“Tôi nói cho ông biết, dù Dương Linh Nhi chết thì Hoa Quốc có thể bị ảnh hưởng lớn đến mức nào chứ? Nếu tiền bối Từ liên minh thành công với các cường giả ngoài lãnh thổ của Mỹ Lục thì trong cuộc thi đấu lần này, Hoa Quốc sẽ nắm chắc cơ hội thắng!”
Ông Chu vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn đã vung tay tát một bạt tai vào mặt ông ta.
Bốp!
Một âm thanh vô cùng giòn giã vang lên, ông Chu lảo đảo, đâm thẳng đầu vào chiếc xe việt dã phía sau, đập vỡ kính chắn gió!
“Tiêu Chính Văn, cậu dám đánh tôi…”
“Bốp!”
Tiêu Chính Văn không chút do dự, lại vung tay tát thêm một bạt tai qua đó.
“Nếu không phải niệm tình ông đã lớn tuổi thì chỉ với những lời nói vừa nãy của ông cũng đủ để chết!”